Chương 374 NẾU CƯỠNG ÉP MÀ ĐƯỢC VIỆC THÌ TÔI SẼ CƯỠNG ÉP EM
Hắn nói thế là có ý gì? Chỉ sau một giây mơ màng, Hoắc Vi Vũ đã hiểu ra. Nước mắt cô dâng lên ầng ậng, đong đầy chua xót.
Cô vốn đã định trao mình cho hắn, bây giờ cũng chỉ là trao sớm một chút mà thôi. Nhưng từ nay về sau cô phải làm sao đây?
Cô mắc kẹt giữa bạn thân và người yêu, cả hai bên cô đều không muốn buông bỏ mà cũng chẳng thể buông bỏ được. Thứ duy nhất cô có thể từ bỏ… chỉ còn lại tình yêu của bản thân mình.
Cô cảm thấy thật đớn đau chua xót.
Cố Hạo Đình đột nhiên dùng sức hơi mạnh.
“Ưm…” Ngón chân của Hoắc Vi Vũ quắp lại theo cơn sóng triều mãnh liệt đang sôi trào. Cô cũng vô thức siết chặt tay hơn chút.
Cố Hạo Đình nắm chặt chân cô, không nhịn được chạm đến giây phút thăng hoa.
Hoắc Vi Vũ khó mà phòng bị nổi, đón nhận lấy tinh hoa từ hắn.
…
Hoắc Vi Vũ ho khan, Cố Hạo Đình vuốt lưng cô, ánh mắt mềm mại đi thấy rõ.
Hoắc Vi Vũ rút giấy che miệng rồi nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng đáng thương.
Hắn cảm thấy trái tim mình như bị con nai nhỏ húc nhẹ vào một cái. Ánh mắt lung linh sóng gợn, hắn ôm eo cô, để cô ngồi trong lòng mình rồi cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi môi thơm của cô.
Khác hẳn với nụ hôn mãnh liệt lúc trước, nụ hôn này dịu dàng như thể trấn an, như an ủi vuốt ve Hoắc Vi Vũ sau sấm rền bão tố.
Có lẽ đây là nụ hôn cuối cùng giữa hai người bọn họ, Hoắc Vi Vũ không muốn từ chối chút dịu dàng này.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung lên, mặt vẫn còn ửng đỏ, nhận lấy tất cả những gì mà người đàn ông ấy trao cho.
Nếu sự bá đạo của hắn khiến cho cô bài xích, thì sự dịu dàng của hắn lại như thuốc độc xâm chiếm trái tim cô. Cô không còn sức lực mà đẩy hắn ra nữa.
Cô biết hắn đang tức giận, đang đau khổ. Thực ra cô đâu muốn hắn tức giận, lại càng chẳng muốn để hắn phải đau lòng, nhưng tình thế buộc cô phải làm vậy.
Nước mắt đắng chát chan chứa nơi hàng mi, cô lơ đễnh dâng môi hồi đáp. Cô cũng muốn an ủi người đàn ông này một chút.
Ngón tay vô danh bỗng lành lạnh. Cố Hạo Đình nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô trong bàn tay rộng lớn của mình.
Hoắc Vi Vũ nghĩ có lẽ cảm giác lành lạnh đó từ chiếc nhẫn kim cương mà hắn tặng.
Mất đi rồi có được, nhưng có được rồi lại chẳng dám nhận.
Cố Hạo Đình buông môi Hoắc Vi Vũ ra, bưng khuôn mặt ửng đỏ như đào mật của cô mà hỏi: “Ban nãy có dễ chịu không?”
Hoắc Vi Vũ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hắn. Cô biết hắn đang cố gắng khiến mình thoải mái.
Sương mù trong mắt lại giăng mờ, bao nhiêu điều mà cô muốn nói đều nghẹn đắng nơi cổ họng.
“Không nói phải không? Vậy chúng ta tiếp tục.” Trong mắt Cố Hạo Đình ánh lên lửa giận.
Hoắc Vi Vũ ôm lấy gáy hắn rồi chủ động dâng lên một nụ hôn.
Hơi thở của hắn nặng dần, đôi môi mềm mại của cô chẳng khác nào một miếng pudding ngọt dịu.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Hắn vừa mới thỏa mãn xong mà đã có cảm giác thêm lần nữa. Chắc chắn là ông trời phái người con gái này xuống để tra tấn hắn đây mà.
Cố Hạo Đình bỗng thấy mặt mình ẩm ướt, bèn dừng lại, đẩy Hoắc Vi Vũ ra, nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của cô thì nhíu mày lại. Lòng hắn đau như bị ai cứa: “Em khóc cái gì? Không muốn đến vậy sao?”
“Cố Hạo Đình, anh đừng ép tôi.” Hoắc Vi Vũ nức nở nói.
“Ép có tác dụng không?” Hắn hôn đi nước mắt trên gương mặt cô, từ từ chuyển sang vành tai cô rồi cất lời hung dữ: “Nếu ép mà có tác dụng thì tôi sẽ ép em cho bằng được.”
Hoắc Vi Vũ run lên, nghiêng mặt sang, nhìn thẳng vào đôi mắt hằn tơ máu của người đàn ông ấy.
“Em đã thuộc về tôi rồi, nếu dám ở bên Lâm Thừa Ân thì tôi sẽ khiến hắn biến mất khỏi cõi đời này. Đây không phải chuyện đùa đâu.” Cố Hạo Đình sẵng giọng.
Hoắc Vi Vũ biết hắn không nói đùa. Cô lùi không được mà tiến cũng không xong. Đứng ven bờ sụp đổ, cô buột miệng thốt ra: “Sao các người đều muốn ép tôi như thế?”
Cố Hạo Đình nghe ra manh mối, sắc mặt đanh lại, ánh mắt lóe lên tia nhìn sắc lạnh: “Còn ai đang ép em nữa?”
Hoắc Vi Vũ cụp mắt xuống.
“Nói.” Cố Hạo Đình ra lệnh đầy dứt khoát.