Chương 384 CHỜ EM BIẾT RÕ CHÂN TƯỚNG RỒI HÃY QUYẾT ĐỊNH MUỐN Ở BÊN HẮN HAY KHÔNG
“Ha ha.” Y Phương Phương khẽ cười, nói đầy ẩn ý: “Gặp được người trong lòng rồi nhưng lại sợ tổn thương người đàn ông đối xử tốt với mình, con gái lúc nào cũng cảm tính như vậy đó. Chỉ sợ người khiến cô động lòng không phải người tốt nhất với cô thôi. Hãy cho mình thêm thời gian suy nghĩ kĩ. Có điều, người ở lại bên cạnh mình sau cùng luôn không tốt bằng người mà mình không có được.”
“Không phải như vậy, tình cảm giữa tôi với Thừa Ân là tình anh em. Mẹ anh ấy nhờ tôi giúp bọn họ giải vây. Tôi với Lâm Thừa Ân chỉ là giả vờ thôi.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
“À, giả bộ sao? Cái tên Lâm Thừa Ân kia cũng đã nói nếu không phải cô thì không lấy ai hết còn gì, quá chân tình luôn. Tôi còn tưởng rằng hắn yêu cô đến khắc cốt ghi tâm, làm cô khó xử chứ.” Y Phương Phương kinh ngạc.
“Tình cảm anh ấy dành cho tôi không phải tình yêu nam nữ.” Hoắc Vi Vũ đáp mà chính cô cũng thấy mông lung.
“Tôi có cảm giác hình như cả nhà họ đang ép cô chọn giữa hắn và Cố Hạo Đình. Nếu hắn đã không yêu cô thì cô cũng không cần vướng bận làm gì. Có muốn gọi điện cho Cố Hạo Đình không? Tôi có số điện thoại của hắn đây.” Y Phương Phương nhiệt tình nói.
“Ừm, được.” Hoắc Vi Vũ đáp.
Y Phương Phương dừng xe bên vệ đường, lấy điện thoại ra, tìm số của Cố Hạo Đình.
Một chiếc xe lao tới và đỗ bên cạnh xe cô ấy.
Lâm Thừa Ân từ trên xe bước xuống, hằm hằm kéo cửa xe bên phía Hoắc Vi Vũ: “Xuống xe đi.”
“Thừa Ân, em muốn đi tìm Cố Hạo Đình.” Hoắc Vi Vũ nói.
Vành mắt Lâm Thừa Ân đỏ lên: “Em yêu ai cũng được, Ngụy Ngạn Khang cũng được, nhưng không thể yêu Cố Hạo Đình. Xuống xe đi, anh dẫn em đi gặp một người, em sẽ hiểu thôi.”
Hoắc Vi Vũ nhìn ra vẻ nghiêm trọng trên mặt Lâm Thừa Ân, trong lòng có dự cảm không tốt: “Rốt cuộc là sao vậy?”
Lâm Thừa Ân cắn răng, lời ít ý nhiều, chỉ nói hai chữ: “Lên xe.”
Hoắc Vi Vũ cảm thấy Lâm Thừa Ân không đùa với cô, cô cũng muốn làm cho ra nhẽ nên bước xuống khỏi xe Y Phương Phương.
Lâm Thừa Ân mở cửa sau xe mình: “Cậu thay đồ đi đã, quần áo để trên xe cả rồi.”
“Ừm.” Hoắc Vi Vũ leo lên xe Lâm Thừa Ân.
Cậu ta tựa lưng vào cửa xe, đôi mắt ảm đạm mà thâm sâu nhìn về phía Y Phương Phương.
Y Phương Phương hơi khựng lại. Tên này cũng đẹp trai ghê, cô là con gái mà còn cảm thấy hắn đẹp hơn cả con gái.
“Đừng nói với Cố Hạo Đình nhé.” Lâm Thừa Ân dặn.
“Ừm.” Y Phương Phương đáp lại.
“Thay đồ xong rồi à?” Lâm Thừa Ân hỏi Hoắc Vi Vũ.
“Ừm.” Cô đáp lại ngắn gọn Vietwriter.vn
Cậu ta mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
“Thừa Ân.” Hoắc Vi Vũ gọi tên cậu ta, muốn hỏi cho rõ ràng.
“Anh không muốn nói chuyện, em cũng đừng nói gì hết.” Lâm Thừa Ân trầm giọng chặn lại những lời muốn nói của cô, sau đó mở cửa sổ.
Gió nhẹ lùa vào qua cửa kính, cậu ta nhìn chằm chằm phía trước, cảnh sắc đi qua đều hiện lên trong mắt rồi lại trôi vào đáy mắt tối tăm.
Hoắc Vi Vũ tựa trán lên cửa sổ, nhìn chằm chằm Lâm Thừa Ân, vành mắt ửng hồng, nhẹ giọng: “Thừa Ân, ủng hộ em được không? Anh là bạn tốt nhất của em, như anh trai ruột của em vậy, anh cũng hy vọng nhìn thấy em hạnh phúc, đúng không?”
Yết hầu Lâm Thừa Ân nhấp nhô, cậu ta cắn răng rồi nói như ám chỉ: “Em đi gặp người này xong, hiểu rõ sự thật rồi hãy quyết định có muốn tiến tới với Cố Hạo Đình hay không.”
Cậu ta nói xong liền đóng cửa sổ xe, tăng nhanh tốc độ.
Sự thật sao? Chuyện mà Thừa Ân nói là gì vậy? Sao cô có cảm giác chuyện rất nghiêm trọng thế nhỉ.
Xe chạy hơn nửa tiếng thì đến huyện Vi Thành. Lâm Thừa Ân dừng xe bên đường, cài đặt mở chế độ định vị dẫn đường.
“Tại sao lại tới nơi này?” Hoắc Vi Vũ hỏi.