Chương 387 TÌNH CẢM CỦA CÔ ĐÃ NGHIÊNG VỀ PHÍA CỐ HẠO ĐÌNH RỒI
“Em với anh ấy chẳng mấy khi tiếp xúc, anh ấy không có lí do gì để đòi cưới em hết. Với lại, nếu như anh ấy thật sự có bí mật động trời nào đó thì vì sao sau đó không ép em lấy anh ấy nữa?” Hoắc Vi Vũ đặt ra nghi vấn.
“Bây giờ hắn đang muốn em gả cho hắn rồi còn gì nữa?” Lâm Thừa Ân sáng suốt nói.
“Nhưng không nhất thiết phải ngừng kế hoạch ấy trong mấy năm liền. Lần này là do em chọc anh ấy trước, mọi người đều biết mà. Nếu như em không tìm đến anh ấy thì bọn em vốn dĩ sẽ không gặp được nhau.” Hoắc Vi Vũ muốn phản biện lại lập luận của bọn họ.
Con gái luôn sống cảm tính hơn lý tính, hơn nữa còn cố chấp, để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, và cả tin. Họ luôn tìm đủ mọi cách tìm ra muôn vàn lý do để thuyết phục bản thân tin những chuyện mình không muốn tin, mặc dù chuyện rất hoang đường nhưng đó lại là chuyện mình muốn tin.
Cô bây giờ chính là như thế.
Lâm Thừa Ân nắm chặt bả vai Hoắc Vi Vũ, nghiêm túc nói: “Tiểu Vũ, em lý trí một chút đi, ba em biết rõ em qua lại với Ngụy Ngạn Khang còn tự dưng bắt em lấy Cố Hạo Đình làm gì? Ba em không hề qua lại với Cố Hạo Đình nên những gì chú Lưu nói đều là sự thật đó.”
Hoắc Vi Vũ gạt tay Lâm Thừa Ân ra, quay lưng lại với cậu ta: “Em không muốn nghe.”
“Em có thể không nghe, vậy nếu em muốn thì cứ lấy hắn đi. Dù sao đấy cũng là ba em, vả lại ông ấy cũng mất rồi, sẽ không có ai ràng buộc gì em hết! Một ngày nào đó em thương tích đầy mình thì đấy là chuyện riêng của em, anh và những người khác chẳng là cái thá gì hết!” Lâm Thừa Ân nổi giận đùng đùng.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, đưa hai tay ôm mặt. Bây giờ đầu cô đang rối tung, lòng cũng rất loạn.
Lâm Thừa Ân xoay người Hoắc Vi Vũ lại, nắm lấy tay cô, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô rồi nói: “Tiểu Vũ, em nghĩ lại đi, vì bị Cố Kiều Tuyết bắt cóc nên em mới ép Cố Hạo Đình cưới em, hắn đồng ý lấy em nhưng cũng không ngăn chặn Cố Kiều Tuyết gây sự với em, tại sao chứ?”
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Thừa Ân, mắt đã ngấn nước.
“Đó là bởi vì hắn cưới em vốn không phải vì yêu mà là vì một mục đích nào đó, cho nên dù trước đó không tiếp xúc gì nhưng hắn cũng đồng ý.” Lâm Thừa Ân bơm thêm vào.
Hoắc Vi Vũ quay mặt đi chỗ khác, nước mắt rơi lã chã.
“Sau đấy, anh đưa em đi trốn, hắn bảo sẽ thả em ra nhưng lại không làm thế, hắn vẫn đang níu kéo em. Tên đàn ông đó lòng dạ hiểm độc, mưu mô không ai bằng, chờ đến lúc em phát hiện ra mình bị mắc lừa thì đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay rồi. Tiểu Vũ, em hiểu chưa?” Lâm Thừa Ân chỉ hận không thể khiến cô đổi ý.
“Anh ấy đã thả rồi.” Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào nói: “Anh ấy thật sự đã thả rồi. Nhưng vì em cảm thấy mình thích anh ấy nên chủ động đi tìm anh ấy, sau đó em bị Giang Khả bắt cóc, cũng nhờ anh ấy cứu em.”
“Hắn thật sự cứu em sao? Cứu em mà đưa em lên Toà án Quân sự, cứu em mà không màng đến thanh danh của em, cứu em còn để cho Phùng Tri Dao có thể thoải mái làm tổn thương em. Nếu như đây là cứu thì những gì anh làm vì em gọi là gì, sao em không nhận thấy điều đó? Ai mới thực sự quan tâm em? Ai mới thực sự là người đối xử tốt với em? Cố Hạo Đình đang lợi dụng em thôi, Tiểu Vũ à!” Lâm Thừa Ân gào lên. Cậu ta chỉ muốn chửi cho cô tỉnh ra.
“Lợi dụng em làm gì, em có gì để mà lợi dụng chứ? Thứ nhất em không có gia cảnh, thứ hai không có địa vị, thứ ba không có năng lực, thứ tư vóc người cũng không, thứ năm mặt mũi cũng chẳng đẹp, thứ sáu còn nghèo rớt mùng tơi…” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Vậy tại sao hắn muốn cưới em?” Lâm Thừa Ân xen vào.
Hoắc Vi Vũ khựng lại, bình tĩnh nhìn Lâm Thừa Ân một lúc. Cô nhớ ra một chuyện, Trung tá Thượng từng nói Cố Hạo Đình có một mật thất, có lẽ nơi đó sẽ chứa đáp án mà cô muốn.