Chương 411 MỘT NGÀY NÀO ĐÓ, CÔ SẼ ĐẾN BÊN HẮN
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Hạo Đình ngồi trên xe, dần đi xa mà chẳng thốt nổi một câu biện hộ cho mình.
Những gì Trung tá Thượng nói đều đúng hết. Loại con gái như cô vốn không xứng được Cố Hạo Đình thích. Vậy nên cô cũng đã đánh mất tình yêu của hắn rồi.
Giờ phút này lòng cô vô cùng trống rỗng. Vì từng nhận được sự ấm áp, nên khi mất đi rồi mới nhận ra cái rét thấu tim gan khi trước nay lại càng lạnh lẽo hơn.
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, cô đứng dưới ánh đèn đường suốt cả đêm hôm ấy. Chưa có được thì đã mất rồi, chỉ trong một đêm mà cô đã nếm trải cảm giác đau khổ nhất thế gian.
Trời sáng, Hoắc Vi Vũ kéo tấm thân mệt mỏi đến văn phòng. Ngồi trên ghế làm việc, cô mở trang chủ Tencent theo thói quen.
Trên trang không có tin tức gì về Cố Hạo Đình, cũng không có tin tức về hội nghị, nhưng chuyện của Hồng Việt Hải lại làm xôn xao dư luận.
Không biết Cố Hạo Đình thế nào rồi nhỉ?
Một bóng người đi vào cửa, nổi giận đùng đùng. Ai cũng cảm nhận được sát khí bao trùm, chỉ trừ con người đang ngẩn ngơ là Hoắc Vi Vũ kia.
Đang lúc Hoắc Vi Vũ không phòng bị, Thái Nhã tát cô một bạt tai. Trên gương mặt trắng nõn của Hoắc Vi Vũ xuất hiện ba vết ngón tay in hằn đỏ lừ. Mặt đau rát nhưng cô vẫn trong trạng thái mất tinh thần, đờ đẫn nhìn về phía Thái Nhã.
“Cô là cái thá gì! Đồ con điếm xuất thân từ gia đình tầm thường như cô mà cũng dám làm thế à.” Thái Nhã mắng xối xả.
Hoắc Vi Vũ không nói gì. Cô muốn xem thử liệu Thái Nhã có thể nổi điên với cô đến bao giờ. Cố Hạo Đình chắc đã ổn rồi, nếu không Thái Nhã cũng chẳng còn hơi sức đâu mà mắng cô. Hắn không sao thì tốt, cô đỡ phải áy náy như thế nữa.
“Sao không nói gì hả? Chẳng phải cô rất nhanh mồm nhanh miệng, giỏi ăn giỏi nói lắm sao?” Thái Nhã tức giận, mới chỉ tát một cái vẫn chưa đủ nguôi giận.
Hoắc Vi Vũ đứng lên, nhìn thẳng vào mặt bà ta. Bờ môi cô trắng bệch, vì tối qua không ngủ nên cô cũng đuối sức, giọng cũng nhỏ nhẹ đi rất nhiều: “Cho dù xuất thân của tôi không tốt thì cũng chẳng liên quan gì đến bà.”
“Vậy để tôi chống mắt lên xem công việc của cô có liên quan gì đến tôi không, gọi giám đốc Ngụy của mấy người tới đây!”
Thái Nhã nghênh ngang quát.
“Có chuyện gì vậy? Tịch Phàm đang không có ở đây.” Lý Nghiên Hiền đi đến.
“Tôi thấy không vừa mắt cô nhân viên này, yêu cầu cô cho cô ta biến khỏi tầm mắt của tôi đi.” Thái Nhã vênh váo yêu cầu.
“Hoắc Vi Vũ, cô dọn sang văn phòng bên cạnh phòng của giám đốc Ngụy đi, đúng lúc phòng đó đang có chỗ trống.” Lý Nghiên Hiền vừa nói vừa nhìn về phía Thái Nhã, sau đó nhếch môi, nói như thể khách sáo: “Như vậy, chỉ cần bà không đến văn phòng của cô ấy thì sẽ không thấy cô ấy đâu.”
Thái Nhã nhíu mày tỏ vẻ không vui: “Mấy người đối xử với đối tác đầu tư của mình như thế à?”
“Xin lỗi bà, chúng tôi ký kết hợp đồng làm việc một năm với nhân viên, nếu tự tiện đuổi việc thì phải bồi thường mười triệu. Hay là thế này nhé, bà bồi thường số tiền đó đi rồi tôi sẽ lập tức để Hoắc Vi Vũ cuốn gói khỏi đây nhé?” Lý Nghiên Hiền cười xởi lởi nhưng trong ánh mắt tràn ngập sự công kích.
Thái Nhã nghiến răng. Bà ta không thể cho không Hoắc Vi Vũ mười triệu được. Thôi đành đợi Ngụy Tịch Phàm về rồi nói.
Thái Nhã lại quay sang trừng mắt lườm Hoắc Vi Vũ: “Cái gì cần trả thì trả lại hết đi, sau đó đừng xuất hiện trước mắt bọn tôi nữa. Nhìn thấy ghét!” Nói xong, bà ta vênh váo bỏ đi.
Hoắc Vi Vũ nắm chiếc nhẫn trên cổ. Hình như cô vẫn chưa trả lại thứ quan trọng nhất cho hắn. Cô nên trả lại nó rồi.
“Hoắc Vi Vũ, theo tôi ra đây.” Lý Nghiên Hiền gọi, đưa Hoắc Vi Vũ đến chỗ góc cua thì bà ta lấy trong túi ra một chiếc bình nhỏ màu nâu, nhét vào tay Hoắc Vi Vũ.
“Hai ngày nữa, tôi sẽ sắp xếp cơ hội để cô gặp Thái Nhã. Cô lựa thời cơ hất cái này lên mặt bà ta. Sau khi xong việc, tôi sẽ đưa món đồ mà cô muốn có nhất cho cô.” Lý Nghiên Hiền nói với vẻ nham hiểm. w●ebtruy●enonlin●e●com