Chương 417 CHỌC TỨC CÔ TA, SỰ THẬT CÀNG DỄ LỘ
Khi Hoắc Vi Vũ ngồi trên xe taxi thì nhận được điện thoại của Ngụy Tịch Phàm.
“Tiểu Vũ, xin lỗi cô, hôm qua tôi có việc ra ngoài, khi về thì nghe quản lý Trương nói cô xin nghỉ việc. Cô có thể cho tôi biết nguyên do vì sao lại nghỉ việc không?” Ngụy Tịch Phàm nhẹ nhàng hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Tôi chia tay Cố Hạo Đình rồi. Tôi cũng không giúp ích được gì nhiều cho quý công ty, nói không chừng sau này còn gây họa nữa, đó chính là nguyên nhân tôi muốn nghỉ việc.”
Ngụy Tịch Phàm: “. . .” Gã không thể phản bác được gì.
“À, vậy để tôi bảo bộ phận tài vụ tính lương cho cô.” Ngụy Tịch Phàm khách sáo nói rồi cúp máy.
Có tiếng đập cửa vang lên. Gã ra mở cửa.
Thái Nhã kiêu ngạo đi vào, ra lệnh: “Tôi muốn đuổi việc Hoắc Vi Vũ, anh làm được không?”
Ngụy Tịch Phàm tiến đến, ôm eo Thái Nhã rồi khóa cửa lại, hôn lên mặt Thái Nhã: “Em nói gì thì anh sẽ làm thế đó, anh lập tức đuổi việc Hoắc Vi Vũ ngay đây.”
Nét mặt Thái Nhã dịu đi hẳn, bà ta khích bác: “Vợ anh nói đuổi việc cô ta thì anh phải bồi thường mười triệu.”
“Vì em, cho dù đền cả một trăm triệu cũng được. Ai bảo Hoắc Vi Vũ khiến em không vui chứ.” Ngụy Tịch Phàm hôn lên vành tai bà ta, ngữ điệu mập mờ: “Em yêu, có nhớ anh không?”
Thái Nhã khẽ đẩy Ngụy Tịch Phàm: “Ai nhớ anh chứ?”
Ngụy Tịch Phàm khẽ cọ người vào người bà ta: “Nhưng nó nhớ em đó. Chỉ cần nhìn thấy em là nó phấn khởi lắm.”
“Không phải anh còn có vợ sao?” Thái Nhã oán hận nhìn về phía gã.
“Cô ta là cô ta, em là em. Anh thích cái cảm giác được hòa vào em.” Ngụy Tịch Phàm hôn lên môi bà ta từng chút một.
Người Thái Nhã mềm nhũn, bà ta vừa cởi thắt lưng của Ngụy Tịch Phàm vừa bảo: “Tịch Phàm, anh ly hôn với cô ta rồi cưới em được không?”
Ngụy Tịch Phàm không nói gì, ôm bà ta đặt lên bàn, cởi váy bà ta xuống.
“Em muốn làm vợ anh. Em không tùy tiện ngủ với đàn ông đâu. Nếu anh không ly hôn với cô ta thì đừng đụng vào em nữa, cũng đừng nghĩ đến việc Cố thị sẽ đầu tư cho các anh.” Thái Nhã thương lượng.
Mắt Ngụy Tịch Phàm lóe sáng rồi bắt đầu tiến quân thần tốc. Thái Nhã bị Ngụy Tịch Phàm làm cho mê đắm, chỉ biết thở dốc, bầu không khí trong văn phòng vô cùng mờ ám.
Lý Nghiên Hiền nham hiểm nhìn Ngụy Tịch Phàm với Thái Nhã trong camera, siết chặt nắm tay.
Con ả này đúng là không biết xấu hổ, không chỉ dùng việc đầu tư để uy hiếp Ngụy Tịch Phàm quan hệ với ả mà còn muốn Tịch Phàm ly hôn. Bà ta không thể nào tha cho ả được!
Lý Nghiên Hiền gọi điện cho Hoắc Vi Vũ: “Việc tôi bảo cô suy nghĩ, cô nghĩ đến đâu rồi?”
Hoắc Vi Vũ vừa về tới nhà, ngả người lên ghế salon, rã rời nhìn vào khoảng không: “Xin lỗi Ngụy phu nhân, hôm qua tôi xin nghỉ việc rồi.”
“Cái chết của ba cô hơi kỳ lạ, cô không muốn biết sự thật sao?” Lý Nghiên Hiền hỏi.
Hoắc Vi Vũ ngồi bật dậy, nhíu mày, hoài nghi: “Sao bà biết sự thật về cái chết của ba tôi?”
“Lúc ba cô chết có cầm một cây bút ghi âm. Toàn bộ sự việc khi đó đều được ghi lại. Chỉ cần cô thực hiện theo yêu cầu của tôi thì tôi sẽ đưa bút cho cô.” Lý Nghiên Hiền đưa ra điều kiện trao đổi.
“Sao bút ghi âm của ba tôi lại nằm trong tay bà?” Hoắc Vi Vũ càng khó hiểu.
Vietwriter.vn
Lý Nghiên Hiền mở bút ghi âm.
“Tiểu Vũ à, con về đi, ba không ép con nữa. Trong lòng ba, con quan trọng hơn bất cứ thứ gì…”
Hoắc Vi Vũ nghe tiếng liền biết đúng là giọng nói của ba mình thật, kích động đứng lên.
Lý Nghiên Hiền tắt đi: “Cô nghe thấy chưa? Đây mới chỉ là đoạn mở đầu, những gì cô muốn biết đều nằm ở đoạn sau.”
“Rốt cuộc bà muốn tôi làm gì?” Hoắc Vi Vũ nhíu mày.