Chương 419 NÚI TRÙM KHE BỌC NGỜ HẾT LỐI, LIỄU RẬM HOA THƯA LẠI CÓ LÀNG
Cô muốn lấy bút ghi âm.
“Xin lỗi, tôi ngủ quên.” Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.
“Bây giờ cô đi bảo con mụ kia múa thoát y chỗ đài phun nước đi, mau lên. Ả đàn bà đĩ thõa kia vào văn phòng Tịch Phàm đến giờ vẫn chưa ra, bọn họ đã chiến ba hiệp rồi đó.” Giọng Lý Nghiên Hiền run rẩy nghẹn ngào.
Hoắc Vi Vũ có thể hiểu được nỗi đau của bà ta. Người chồng mình yêu sâu đậm lại ở cùng với người phụ nữ khác, trắng trợn tình tứ với nhau trong phòng làm việc thì có ai mà chịu nổi chứ?
“Tôi biết rồi.” Hoắc Vi Vũ cúp máy, bỏ chế độ im lặng, mở đoạn phim thì thấy Thái Nhã và Ngụy Tịch Phàm đang thân mật với nhau, nhưng mặt Ngụy Tịch Phàm đã bị làm mờ. Lý Nghiên Hiền quyết bảo vệ chồng đến cùng.
Cô thở dài một tiếng, mở số điện thoại của Thái Nhã ra, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Trong lòng đang đắn đo giữa hai ngả đường, cò cưa qua lại khiến lòng cô cũng rối cả lên. Đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông, Hoắc Vi Vũ giật mình, nghe máy.
“Cô đừng nói là tôi sai cô làm, biết chưa? Nếu như cô khai tôi ra, tôi sẽ không đưa bút ghi âm cho cô nữa.” Lý Nghiên Hiền nhắc nhở.
“Tôi biết rồi.”
“Mau gọi điện thoại cho con ả đê tiện đó đi. Mụ ta lại quyến rũ chồng tôi nữa kìa.” Lý Nghiên Hiền nhìn chằm chằm màn hình giám sát, giọng nghẹn lại.
“Bà cúp máy đi. Cúp rồi tôi mới gọi điện được.”
Lý Nghiên Hiền lập tức cúp máy.
Hoắc Vi Vũ dừng lại mười lăm giây, hạ quyết tâm, gọi điện cho Thái Nhã.
Thái Nhã thấy Hoắc Vi Vũ gọi đến, đắc ý bắt máy rồi cất lời châm chọc: “Bây giờ cô có cầu xin tôi cũng vô ích thôi. Tôi không thể nào bỏ qua cho loại người đê tiện như cô được. Tôi bảo sẽ khiến cô mất việc thì sẽ làm được.”
Hoắc Vi Vũ trầm mặc, khó mở miệng. Thái Nhã kiêu ngạo, thanh cao như vậy mà bảo bà ta múa thoát y trước cửa chính Công ty Giải trí Kình Thiên…
“Sao không nói gì vậy? Cô câm rồi à? Hoắc Vi Vũ, tôi nói cho cô biết, bắt đầu từ ngày hôm nay, mỗi ngày tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, để cho cô thấy rõ kết cục khi đắc tội nhà họ Cố.” Thái Nhã tỏ ra ngạo mạn.
“Cố phu nhân.” Hoắc Vi Vũ rốt cuộc cũng lên tiếng: “Bà nói xem, nếu như Cố Hạo Đình biết bà có quan hệ với người đã có vợ thì sẽ nghĩ như thế nào?”
Thái Nhã chợt lo sợ, giọng cũng trở nên sắc bén: “Cô đang nói bậy bạ gì đó, cẩn thận tôi xé nát miệng cô ra.”
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh ngồi xuống ghế salon. Tên đã bắn ra thì khó thu lại được.
“Trong tay tôi có đoạn ghi hình bà vụng trộm với Ngụy Tịch Phàm. Đi ra ngoài nói chuyện đi, tôi ở quán trà Thiên Ngữ sát công ty chờ bà.” Hoắc Vi Vũ nói xong, cúp máy.
Ngụy Tịch Phàm lập tức gọi điện thoại tới. Hoắc Vi Vũ cảm thấy bực bội, nhíu mày, bắt máy.
“Tiểu Vũ, cô quay phim tôi với Thái Nhã sao?” Ngụy Tịch Phàm khiếp sợ vô cùng.
Hoắc Vi Vũ không nói gì, xách túi lên, đi ra cửa.
“Chuyện này không thể làm ầm ĩ được, Thái Nhã là mẹ Tư lệnh Cố. Nếu công bố chuyện này ra thì khó mà vãn hồi, không phải chỉ một hai người chết mà còn khiến tình hình trong nước rúng động. Cô muốn bao nhiêu tiền tôi đều đưa cho cô.” Ngụy Tịch Phàm nóng ruột nói. Vietwriter.vn
Hoắc Vi Vũ dừng bước, đôi mắt dần nheo lại, trong đầu lóe lên một ý. Cô biết nên làm thế nào để vừa có được bút ghi âm, vừa giúp Thái Nhã thoát hiểm an toàn rồi. Không phải cô muốn bảo vệ Thái Nhã, cũng không phải mềm lòng, mà là… Tận sâu trong lòng cô không hề muốn Cố Hạo Đình chịu sức ép dư luận. Thôi thì lần này, cho dù là hắn nợ cô hay cô nợ hắn thì đều xí xóa hết đi.