Chương 445 VỎ QUÝT DÀY CÓ MÓNG TAY NHỌN
Hoắc Vi Vũ nhìn vẻ xấu xa trong mắt Tương Tử Viện, thừa hiểu cô ta chẳng biết gì. Dù cô ta có biết thì cũng không nói cho cô đâu.
“Tương Tử Viện, bây giờ muộn lắm rồi, đi ngủ sớm đi. Nghe nói ngủ sớm giúp thông minh hơn đấy, chúc cô thành công.” Hoắc Vi Vũ nói xong bèn quay người vào phòng, đóng sập cửa lại.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đổ chuông. Hoắc Vi Vũ mở ra, thấy người gọi không phải Cố Hạo Đình thì ánh mắt lại buồn đi trông thấy.
Làm sao hắn có thể gọi cho cô vào lúc này được chứ? Cô suy nghĩ nhiều quá rồi.
Hoắc Vi Vũ nghe máy.
“Cô còn mặt mũi mà nghe điện của tôi nữa à?” Lý Nghiên Hiền quát ầm lên.
Hoắc Vi Vũ chau mày, hỏi lại bằng giọng lạnh nhạt: “Có chuyện gì thế?”
“Là cô mật báo với Cố Hạo Đình đúng không? Cố Thị rút vốn đầu tư rồi, không chỉ thế, mấy dự án mà công ty đang bàn bạc cũng vuột mất, các dự án phim ảnh mới trình lên bị bác bỏ, đến cả các phim đang chiếu cũng bị cấm chiếu rồi kia kìa. Máy tính công ty, máy tính cá nhân và cả điện thoại của tôi đều bị hack, nhà tôi thì bị trộm, giấy cam kết của hai người kia cũng mất luôn. Chỉ có Cố Hạo Đình mới có khả năng làm chuyện này thôi.” Lý Nghiên Hiền cáu tiết lên án.
“Tôi cũng nghĩ là anh ấy làm, nhưng mà tôi không khai bà ra, tôi chỉ nói là có người uy hiếp tôi làm như vậy thôi. Nếu tôi mật báo thì máy tính của bà đã bị hack từ hai ngày trước chứ không đợi đến bây giờ.” Hoắc Vi Vũ giải thích.
“Ai bảo cô nói là có người uy hiếp? Cô phải nói là chính cô tự làm chứ? Cô hại chết tôi rồi có biết không?” Lý Nghiên Hiền gào lên.
“Bà nên thấy may mắn vì mình không tạt axit lên mặt Thái Nhã đi, nếu không đã chẳng đơn giản chỉ là phá sản thôi đâu.”
“Thế thì tôi còn phải cảm ơn cô hả? Cảm ơn cô phản bội, cứu Thái Nhã, cảm ơn cô nương tay tha cho Thái Nhã, cảm ơn cô vong ân phụ nghĩa khai tôi ra. Cô có biết bây giờ Tịch Phàm muốn ly hôn với tôi rồi không?” Lý Nghiên Hiền khóc òa lên.
“Cố Thị là nhà đầu tư của nhà bà, từ lúc Ngụy Tịch Phàm lên giường với Thái Nhã thì quan hệ này đã bắt đầu vặn vẹo rồi. Bà cần cái gã suốt ngày trăng hoa ấy làm gì? Có khi ly hôn ông ta rồi lại tốt cho bà hơn đấy.”
“Cô còn ở đấy mà châm chọc nữa à? Nếu không phải là cô đi mật báo thì Cố Hạo Đình sẽ đối phó với chúng tôi sao? Nếu không nhờ phúc của cô thì Tịch Phàm sẽ ly hôn với tôi chắc? Tất cả là tại cô, đồ đê tiện!” Lý Nghiên Hiền vừa khóc vừa mắng.
“Tôi không mật báo, tin hay không tùy bà.” Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại.
Lý Nghiên Hiền lập tức nhắn tin đến: Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, đồ khốn nạn. Tôi nguyền rủa cô cả đời này không có được tình yêu!
Hoắc Vi Vũ thở dài, điều chỉnh cảm xúc rồi gọi lại.
“Cô có giỏi thì cúp nữa đi, chột dạ chứ gì? Tôi chưa thấy ai buồn nôn như cô. Cô còn đáng ghê tởm hơn Thái Nhã. Đồ miệng nam mô bụng một bồ dao găm, đồ hai mặt, đồ tiểu nhân khốn nạn!” Lý Nghiên Hiền hùng hổ chửi mắng một thôi một hồi.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Đầu tiên, tôi không hề mật báo. Với năng lực của Cố Hạo Đình, anh ấy nhất định sẽ điều tra ra bà.”
“Sao cô phải nói là có người uy hiếp? Cô tự nhận là mình làm không được sao? Đồ con điếm!” Lý Nghiên Hiền điên tiết chửi ầm lên.
“Bởi vì những gì tôi nói vốn là sự thật. Sao tôi lại phải gánh tội mà mình không gây ra chứ?”
“Lúc muốn lấy bút ghi âm từ tay tôi, cô đã nói thế nào? Bây giờ lấy được bút ghi âm rồi thì cô qua cầu rút ván, sao cô gian trá thế?”
“Lúc giao dịch với bà, tôi đã đồng ý không khai bà ra, tôi không hề nuốt lời. Lúc bắt đầu trả thù thì bà nên lường trước được kết quả này. Tôi đã cố hết sức để giúp bà rồi.”
“Cô giúp cái gì? Bây giờ tôi chẳng còn gì cả. Tôi mất Tịch Phàm, mất con cái, mất cả công ty. Tôi cũng sẽ khiến cô không còn gì cả!” Nói xong, Lý Nghiên Hiền lập tức cúp điện thoại.