Ngài Cố Thân Mến!

Chương 453: - Chương 453 LÀM SAO CÓ THỂ?



Chương 453 LÀM SAO CÓ THỂ?

“Dì ơi, là thế này ạ. Tí nữa con lấy được tiền xong sẽ đi ra ngoài một tí, dì đừng cho anh Thừa Ân vào, cứ bảo là con đang ngủ trong phòng nhé?” Hoắc Vi Vũ căng thẳng nói.

Mẹ Lâm giơ tay ra dấu OK với cô: “Yên tâm đi, dì cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Cô nghẹn ngào: “Xin lỗi vì đã bắt dì phải nói dối giúp con. Con xin lỗi dì.”

“Ôi cái con bé này, chuyện nhỏ thôi mà, khóc cái gì? Dì thích lắm, chỉ cần hai đứa sống tốt và hạnh phúc với nhau thì dù là chuyện gì, bà già này cũng làm được.” Mẹ Lâm trấn an cô.

“Con xin lỗi, con xin lỗi.” Hoắc Vi Vũ lau vội nước mắt rồi quay mặt đi, không muốn mình khóc khiến cho bà nghi ngờ.

Chỉ một lúc sau Lâm Thừa Ân đã cầm tiền đến. Cậu ta nhìn Hoắc Vi Vũ yên lặng ngồi trên giường bệnh ăn cơm trưa, bèn đặt tiền lên tủ đầu giường.

“Chiều nay anh sẽ ở đây với em, nếu em không sao thì sáng mai anh sẽ làm thủ tục cho em xuất viện.” Lâm Thừa Ân hạ giọng nói.

“Đàn ông đàn ang, ở gì mà ở? Chẳng tiện tí nào. Anh nghĩ mẹ anh chết rồi hả?” Mẹ Lâm ngắt lời.

“Chẳng phải hôm qua mẹ đã ở cả đêm rồi sao?” Lâm Thừa Ân khéo léo từ chối.

Tham Khảo Thêm:  Chương 446

“Mẹ anh càng già càng khỏe đấy, thì sao? Anh về cầm cho mẹ một ít quần áo đến đây.” Mẹ Lâm đẩy Lâm Thừa Ân ra ngoài.

Lâm Thừa Ân nhìn Hoắc Vi Vũ một chút rồi quay người rời đi. Thấy con mình đi rồi, mẹ Lâm bèn đưa chìa khóa xe cho Hoắc Vi Vũ rồi cười bảo: “Con đi xe của dì đi, dì chúc con mã đáo thành công, để dì sớm có con dâu tốt.”

Cảm giác tội lỗi và áy náy siết nát cõi lòng Hoắc Vi Vũ. Cô vươn tay ôm chặt mẹ Lâm rồi nói lời sâu xa: “Dì ơi, sau này con nhất định sẽ báo đáp và hiếu thảo với dì.”

“Ừ ừ, Tiểu Vũ yêu Thừa Ân đã là báo đáp dì rồi.” Mẹ Lâm vui vẻ vỗ lưng Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác rồi chạy vội vào thang máy. Cô không dám quay lại nhìn gương mặt dịu dàng hiền hòa của mẹ Lâm nữa.

Sau khi lên xe, cô lái thẳng ra bờ biển. Cô không thể mang sợi dây chuyền theo người. Nếu nước B có sợi dây chuyền thì không thể nào tha cho Cố Hạo Đình được. Cô chỉ có thể tự mình ra đi, lấy mình làm con tin để đổi lấy Cố Hạo Đình. Có lẽ sau này cô sẽ không còn được thấy ánh mặt trời, nhưng chí ít cô thấy lòng mình thanh thản và yên tâm hơn nhiều.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1

Trên đường, Hoắc Vi Vũ ném điện thoại di động ra ngoài, mặc chiếc xe đằng sau vô tình nghiền nát nó. Cô không thể để Lâm Thừa Ân tìm được mình qua tín hiệu di động.

Đến bờ biển, Hoắc Vi Vũ tìm một chiếc thuyền đánh cá, cho bọn họ một trăm ngàn tệ, nhờ họ đưa mình đến vùng biển quốc tế gần nước B. Đến đó cô có thể dùng thuyền nhỏ để đi.

Hai nước đang có chiến tranh, động tĩnh nhỏ nhoi cũng đủ để gây chú ý. Chỉ cần cô bị bắt là có thể gặp được hải quân của khu vực đó, có thể đàm phán với lãnh đạo nước B.

***

Phủ Tổng thống.

“Cái gì cơ? Hoắc Vi Vũ lên thuyền đánh cá ra biển rồi ư?” Tổng thống cực kì kinh ngạc.

“Tổng thống, có phải cô ta không có sợi dây chuyền mà chỉ muốn cùng chết với Cố Hạo Đình thôi không?” Quản gia Tăng cảm thấy cực kì khó hiểu.

“Cô ả kia không ngu ngốc như thế. Nếu trong tay cô ta có dây chuyền, nhưng cô ta không tin tưởng vào quốc gia mà muốn tự đi đàm phán thì sao? Vậy thì Cố Hạo Đình có thể được thả ra đấy!” Tổng thống ý thức được khả năng này, trong mắt lóe lên vẻ khủng hoảng. Ông ta lập tức hạ lệnh: “Báo tin cho Lâm Thừa Ân để cậu ta đi ngăn cản Hoắc Vi Vũ!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 73

“Vâng.” Quản gia Tăng gật đầu đáp.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Tổng thống đổ chuông. Nhìn thấy là gián điệp của mình tại nước B gọi tới, ông ta lập tức nghe máy.

Nghe xong, sắc mặt Tổng thống tái nhợt đi. Ông ta ngồi bệt xuống ghế, lẩm bẩm với vẻ khó tin: “Làm sao có thể? Làm sao có thể như thế được?” w●ebtruy●enonlin●e●com


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.