Chương 459 ÁC GIẢ ÁC BÁO
Hoắc Vi Vũ ngồi lặng một lát để mình tỉnh táo lại. Nếu cô đã quyết định thì phải thẳng tiến không lùi, dẫu có đầu rơi máu chảy… cô cũng sẽ không quay đầu lại.
Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ ngẩn ra, còn chưa kịp làm gì thì cánh cửa đã bật mở.
“Tiểu Vũ, cửa nhà con hỏng à? Chẳng an toàn gì cả.” Mẹ Lâm bước tới, thấy trên sàn nhà toàn là vải rách thì rất đỗi kinh ngạc: “Sao lúc nào nhà con cũng bừa bộn thế này?”
“Con xin lỗi, con quên chưa dọn. Sao dì lại tới đây?” Hoắc Vi Vũ đỡ mẹ Lâm ngồi xuống.
“Thì con bảo con tỏ tình mà. Dì vừa thấy thằng Ân ra ngoài mà điện thoại của con thì tắt máy. Thế nào rồi con?” Mẹ Lâm tươi cười hỏi.
Hoắc Vi Vũ áy náy cúi đầu: “Con xin lỗi dì, con và Thừa Ân chỉ có thể làm anh em thôi.”
“Con không thích nó hay là nó không thích con? Chẳng phải con nói là sẽ tỏ tình sao?” Mẹ Lâm hơi cau mày, vẻ mặt nặng nề hẳn.
“Bọn con chỉ xem nhau như người thân, không có tình cảm trai gái. Con xin lỗi vì đã lừa dì.”
Mẹ Lâm thở dài: “Dì biết ngay mà, con với cái cậu Cố Hạo Đình kia là một đôi đúng không?”
“Con thích anh ấy.” Hoắc Vi Vũ không hề phủ nhận.
“Con nói cho dì hay, có phải thằng Ân nhà dì thích đàn ông không?” Mẹ Lâm lo lắng hỏi.
Hoắc Vi Vũ không biết nói gì lúc này.
“Lần trước dì dọn phòng cho nó, mở két của nó ra xem thì thấy có ảnh của một cậu con trai.” Mẹ Lâm hỏi dò.
“Con không biết ạ.” Hoắc Vi Vũ cúi đầu.
Thực ra là cô biết. Cô đã hỏi Thừa Ân, Thừa Ân cũng nói rồi. Nhưng cô không muốn khiến mẹ Lâm đau lòng.
“Thôi được rồi, chuyện này không ép hai đứa được.” Mẹ Lâm nắm tay Hoắc Vi Vũ, vỗ về an ủi rồi nói rất thoải mái: “Con không làm con dâu dì thì làm con gái dì cũng như nhau.”
“Con đã nói con sẽ hiếu thảo với dì, là thật lòng đấy ạ.” Hoắc Vi Vũ chân thành khẳng định lần nữa.
Mẹ Lâm cười tiếc nuối: “Được rồi, để dì gọi thằng Ân quay lại đón dì.”
“À phải rồi, con đậu xe của dì ngoài bờ biển, ngày mai con đi lấy về cho dì nhé?” Hoắc Vi Vũ nói với vẻ áy náy.
“Biết thế đã. Chắc thằng Ân nó còn chưa đi xa đâu.” Mẹ Lâm gọi cho Lâm Thừa Ân.
Đột nhiên, Hoắc Vi Vũ liếc thấy ngoài cửa nhoáng lên một bóng đen.
“Ai đấy? Ai ở đó!” Hoắc Vi Vũ hỏi đầy phòng bị.
Một gã đàn ông cầm dao găm nhảy vào, đôi mắt như kẻ trộm nhìn chằm chằm vào Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ vừa liếc mắt đã nhận ra người đó: “Trung tá Lý, anh muốn làm gì?”
Trung tá Lý hơi khựng lại, đoạn lạnh giọng nói: “Ai bảo cô phản bội Tư lệnh, Tư lệnh bảo tôi đến giết cô.”
Hoắc Vi Vũ nhìn dao trong tay anh ta đang đâm tới.
Trung tá Lý là người của Tổng thống. Tổng thống muốn giá họa cho Cố Hạo Đình, làm mâu thuẫn giữa Lâm Thừa Ân và Cố Hạo Đình sâu sắc thêm.
Cô không thể chết được.
“Nếu đây không phải là ý của Cố Hạo Đình, anh có biết giết tôi thì sẽ có hậu quả gì không? Cố Hạo Đình không những không tha cho anh, mà còn không tha cho cả nhà anh. Anh ấy sẽ khiến các người sống không bằng chết.” Hoắc Vi Vũ vội nói.
Trung tá Lý dừng một chút. Đúng lúc này, mẹ Lâm lao ra ngăn trước mặt Hoắc Vi Vũ, dao của Trung tá Lý đâm thẳng vào lưng bà.
“Dì!” Hoắc Vi Vũ hô lên.
Một luồng sáng lạnh quét về phía Trung tá Lý, khiến anh ta giật nảy mình.
Lâm Thừa Ân xông từ cửa vào: “Mẹ!”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Trung tá Lý thấy thế, vội vàng đẩy Lâm Thừa Ân ra rồi chạy ra ngoài.
Lâm Thừa Ân nắm chặt tay Hoắc Vi Vũ: “Kẻ đó là ai?”
“Thừa Ân, anh thấy rồi đấy. Bây giờ tôi phải đến bên cạnh Cố Hạo Đình, giao cái mà bọn họ gọi là tín vật cho anh ấy. Đã có người đến tận đây giết tôi, chứng minh sau màn còn có kẻ khác đang thao túng toàn cục, mà anh chỉ là một quân cờ thôi!” Hoắc Vi Vũ kích động nói.