Chương 483 THÌ RA HẮN TỪNG CHO CÔ THẬT
Người mà họ nói chắc chắn không phải Cố Hạo Đình.
Rốt cuộc là ai đây?
Hoắc Vi Vũ lùi lại một bước, nhưng đằng sau cũng có hai gã áo đen chặn đường. Cô không trốn được, đành mặc kệ để họ đưa đi.
Cô bị dẫn tới một chiếc xe Lincohn đen dài. Một gã áo đen mở xe. Ngay lập tức, cô nhìn thấy Tổng thống.
“Lâu rồi không gặp.” Tổng thống mỉm cười nói, tay cầm một cốc cà phê. Ông ta thong thả nhâm nhi cà phê, trông có vẻ đang khá vui.
“Ngài Tổng thống nhàn rỗi ghê nhỉ.” Hoắc Vi Vũ châm chọc, bước lên xe rồi hờ hững ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn Tổng thống bằng cặp mắt lạnh lùng. Nếu đã không tránh được thì cứ dứt khoát dũng cảm đối mặt đi.
Tên áo đen đóng cửa xe lại.
Tổng thống đích thân rót cho cô một cốc cà phê rồi từ tốn nói: “Thật ra tôi rất thích cô, tuy không xuất thân từ gia đình quyền quý, nhưng lại có đầu óc và khí thế hơn người.”
“Xem ra đây chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.” Hoắc Vi Vũ đả kích thẳng.
“Tốt hay xấu thì phải xem cô nhìn nhận thế nào và có tâm thế ra sao. Có mất thì mới có được, có được thì tất có mất, tái ông mất ngựa, chưa biết là phúc hay họa. Của cải có được ngoài ý muốn cũng có thể trở thành tai họa ngập đầu. Cô là người thông minh nên chắc là hiểu ý tôi.” Tổng thống nói đầy tính ám chỉ.
“Ngài bận như thế mà còn gọi tôi ra đây gặp mặt, chắc không phải chỉ để dạy tôi một bài học ngữ văn thôi đâu phải không? Nói trọng điểm đi.” Giọng Hoắc Vi Vũ vẫn lạnh lùng như cũ.
“Tôi lại muốn dạy cô một bài học về chính trị đấy. Làm vợ Cố Hạo Đình chưa chắc đã được lưu danh thiên cổ đâu. Nhưng nếu làm phu nhân Tổng thống tương lai thì cô chắc chắn sẽ được ghi danh sử sách.” Tổng thống dẫn dắt câu chuyện.
Hoắc Vi Vũ cười khẩy, châm chọc: “Người có tên trong sách sử toàn những kẻ đã chết, thế thì được ghi tên cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Hay ông bước vào đó rồi bảo vị vua anh minh bước ra đây xem nào.”
Tổng thống thôi cười, ánh mắt trở nên sắc bén. Hoắc Vi Vũ đang mỉa mai ông ta không phải người anh minh, còn rủa ông ta chết đây mà.
“Chim khôn chọn cành mà đậu, cô đúng là quá ngu xuẩn.” Tổng thống đanh giọng.
“Nếu đã biết tôi ngu thì cách xa tôi ra đi, vì bệnh ngu cũng lây lan đấy.” Hoắc Vi Vũ cao giọng đáp trả.
Duật Cẩn lôi ra một tập tài liệu ném vào mặt cô. Ông ta ném mạnh đến nỗi khiến mặt cô đau rát.
Hoắc Vi Vũ tức tối lườm Tổng thống, nói mà không hề e sợ: “Ông mà giết tôi thì tôi đảm bảo ông sẽ đánh mất lòng dân.”
“Ai thèm giết cô.” Tổng thống chỉ vào tập tài liệu, “Công ty này đã được chuyển từ danh nghĩa của cô sang một người tên là Trần Tam Thanh.”
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, đây chẳng phải công ty mà hồi trước Cố Hạo Đình bảo là cho cô sau đấy lại thôi sao? Thì ra hắn từng cho cô thật.
“Rồi sao?” Hoắc Vi Vũ không hiểu ý của Tổng thống.
Ông ta cười lạnh lùng: “Mọi nguồn kinh phí của công ty này đều được cung cấp bởi tập đoàn V Thị, Trần Tam Thanh cũng là đại diện pháp lý của tập đoàn V Thị. Còn ông chủ chân chính đứng sau tập đoàn này chính là Cố Hạo Đình, chắc cô biết chuyện này chứ?”
Hoắc Vi Vũ trợn tròn mắt kinh ngạc.
Ngài V là Cố Hạo Đình ư?
Chẳng trách ngài ấy bảo là biết Cố Hạo Đình. Chẳng trách những lời cô nói với hắn, ngài V đều biết; Minh Nặc xảy ra chuyện, người xuất hiện cũng luôn là Cố Hạo Đình chứ không phải ngài V.
Cô còn tưởng họ là hai người khác nhau. Nếu truy ngược lại từ ngày đầu tiên cô gặp ngài V thì bây giờ đã giải thích được vì sao ngài V – người tưởng như không quen biết gì cô lại sẵn sàng bỏ ra một triệu giúp đỡ cô. Mà lúc đấy cô còn đang cãi nhau với Cố Hạo Đình nữa chứ. Hóa ra hắn vẫn luôn âm thầm ở bên bảo vệ cô. Vietwriter.vn