Chương 543 TÌNH THẾ BIẾN CHUYỂN QUÁ NHANH, ÔNG TA KHÔNG KỊP CHUẨN BỊ
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười châm biếm, đi lướt qua bọn họ vào trong sảnh, đến chỗ bàn bày thức ăn, chọn bừa một miếng bánh ngọt rồi cắn một cái, đôi mắt đẹp đảo một vòng nhìn đám người xung quanh.
Phùng Tri Dao cũng đến dự tiệc. Ả mặc một chiếc váy trắng thanh thoát làm nổi bật khí chất thanh tao tựa tiên nữ của mình.
Vừa nhìn thấy ả, Hoắc Vi Vũ đã khó chịu.
Cô nhớ lại lời Cố Hạo Đình từng nói, rằng bất kể hắn làm gì cũng đừng nghe, đừng nghĩ gì hết. Nhưng chỉ tưởng tượng ra cảnh Cố Hạo Đình có thể sẽ chỉ định Phùng Tri Dao làm vị hôn thê của hắn là cô đã thấy bực bội, khó chịu hết cả người.
Phùng Tri Dao nhìn thấy cô liền cầm hai ly rượu đi tới, đưa một ly cho cô. Hoắc Vi Vũ nhận lấy, lắc nhè nhẹ.
“Tôi còn tưởng cô sẽ thành đôi với Cố Hạo Đình cơ, không ngờ sau cùng cô lại đến với cậu Duật Nghị. Thế gian đúng là lắm chuyện bất ngờ, cũng giống như khi mọi người đều cho rằng tôi và Sở Thanh Vân sẽ ở bên nhau, cuối cùng anh ấy lại lấy Y Phương Phương, còn sinh con với cô ta nữa.” Phùng Tri Dao nói với vẻ bùi ngùi, dứt lời liền nâng ly nhấp một ngụm rượu.
Hoắc Vi Vũ đặt ly rượu vang xuống bàn: “Tình cảm có thể thay đổi. Nhưng chỉ riêng chuyện cô chĩa súng vào tôi thì quan hệ giữa chúng ta không thể thân thiết đến mức có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau.”
“Chẳng phải lúc ở tòa án cô cũng làm tôi mất mặt rồi đấy sao?” Phùng Tri Dao buột miệng.
Hoắc Vi Vũ nhếch môi cười, cặp mắt lại lạnh tanh, “Chính vì thế nên đáng lẽ bây giờ cô phải hận tôi đến độ chỉ mong tôi chết quách đi cho rồi mới đúng. Chủ động ân cần thế này là ủ mưu gì đây?”
“Đúng là chẳng thể nói lý lẽ với cô.” Phùng Tri Dao nói rồi xoay người rời đi.
Quản gia Tăng vẫn luôn nhìn chằm chằm Hoắc Vi Vũ, báo cáo với Tổng thống: “Cô ta rất cẩn thận, ly rượu đầu tiên mà chúng ta chuẩn bị không được cô ta động đến giọt nào, xem ra Phùng Tri Dao không còn cơ hội nào khác.”
“Gọi Duật Nghị đến đi, chuyển sang kế hoạch C. Nhớ kỹ, không được phép thất bại.” Tổng thống căn dặn với giọng âm hiểm.
“Vâng.” Dứt lời, quản gia Tăng lập tức đi tìm Duật Nghị, nhưng chẳng thấy bóng gã đâu.
“Cậu Duật Nghị đâu rồi?” Quản gia Tăng cuống cuồng hỏi một nhân viên phục vụ.
“Tư lệnh đưa ngài ấy đi rồi ạ.” Nhân viên kia đáp.
Quản gia Tăng lập tức gọi điện thoại cho Duật Nghị: “Thưa cậu Duật Nghị, Tổng thống cho gọi cậu.”
“Quản gia Tăng à, tôi đang ở phòng Tổng thống 1809, ông gọi ba tôi tới đây được không?” Duật Nghị nói với giọng rụt rè.
Quản gia Tăng cảm thấy có gì đó không ổn: “Sao thế ạ?”
“Ông cứ bảo ba tôi tới đây là biết.” Duật Nghị càng nói càng lí nhí.
“Bây giờ tôi sẽ báo lại với ngài Tổng thống ngay.” Quản gia Tăng lập tức cúp máy, vào đại sảnh đi thẳng tới chỗ Tổng thống, gật đầu rồi báo cáo: “Tư lệnh đưa cậu Duật Nghị đến phòng Tổng thống số 1809, cậu ấy nhờ tôi gọi Tổng thống qua đó, hình như xảy ra chuyện gì rồi ạ.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tổng thống tỏ vẻ cảnh giác.
“Cậu ấy không nói ạ.”
“Đi xem thế nào.” Tổng thống bước vội vào thang máy, lên đến phòng 1809, mở cửa ra thì thấy cả Duật Nghị lẫn Cố Hạo Đình đều đang ngồi bên trong.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Duật Nghị tỏ vẻ tội nghiệp như thể đã làm chuyện gì có lỗi, chột dạ liếc ông ta.
“Sao thế?” Tổng thống hỏi.
“Ban nãy con đánh cược với Cố Hạo Đình, thua mất hai trăm triệu, nhưng con không có tiền.” Duật Nghị nói lí nhí.
Tổng thống nghẹn lời.
Cố Hạo Đình nhếch môi cười lạnh nhạt, nhìn về phía Tổng thống: “Chắc ông không định giúp cậu ta quỵt nợ đâu đúng không, trong phòng này có camera đấy.”
Tổng thống mặt mày tái mét rồi lại trắng bệch, cố giữ không khí hòa hợp: “Tôi lấy đâu ra hai trăm triệu chứ. Hai người chỉ đùa thôi đúng không?”
Cố Hạo Đình ném một bản photo cho ông ta: “Giấy trắng mực đen rõ ràng, không phải trò đùa đâu. Tôi nghiêm túc đấy.”
Tổng thống nhìn Duật Nghị rồi lại nhìn Cố Hạo Đình, không cười nổi nữa. Tình thế biến chuyển quá nhanh, ông ta không kịp chuẩn bị.