Ngài Cố Thân Mến!

Chương 546: - Chương 546



Chương 546 LOẠI MA CHÊ QUỶ HỜN NHƯ CÔ LÀ CÁI THÁ GÌ

Bầu không khí của buổi tiệc vô cùng náo nhiệt.

Hoắc Vi Vũ không trông thấy Tổng thống, cũng không thấy Duật Nghị đâu, càng chẳng thấy bóng Cố Hạo Đình. Cô lười đi làm quen xã giao với người khác nên ngồi một mình một góc, chơi trò rắn ăn mồi. Cô đặt tên cho con rắn của mình là “Tiểu Đình tham ăn”.

Nửa tiếng sau, cô đã chơi được hơn mười nghìn điểm, chén sạch đám rắn nhỏ trên màn hình.

Lâm Thừa Ân vừa bước vào hội trường liền nhìn thấy Hoắc Vi Vũ trông có vẻ lạc lõng trong bữa tiệc. Cậu ta đút một tay vào túi quần rồi đi thẳng tới chỗ cô, ngồi cạnh cô, hỏi: “Không muốn nói gì sao? Hay là quan hệ giữa chúng ta đã từ không có gì chẳng thể tâm sự thành không có gì để nói rồi?”

Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn Thừa Ân, chú rắn Tiểu Đình liền đâm vào tường, mất mạng. Cô cất điện thoại, khẽ hỏi: “Mẹ anh sao rồi?”

“Mai sẽ xuất viện. Bà ấy nhắc đến em suốt mấy ngày nay, cũng xem bản tin rồi, còn tưởng rằng em bị thương nên mới không tới thăm bà ấy, gọi điện thoại thì em tắt máy.” Lâm Thừa Ân nhếch môi, tự giễu: “Thì ra không phải như vậy. Xem ra anh và mẹ lo thừa rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 103: Cửa hàng thú cưng (1)

“Thừa Ân, chuyện mẹ anh bị thương không liên quan gì đến Cố Hạo Đình cả. Trung tá Lý không phải người của anh ấy…”

“Đến giờ mà em còn nói giúp hắn!” Lâm Thừa Ân cao giọng, ngắt lời Hoắc Vi Vũ.

“Nếu không phải thì anh nghĩ tại sao bây giờ em lại trở thành con dâu nhà Tổng thống mà không phải vợ Cố Hạo Đình?” Hoắc Vi Vũ túm lấy cánh tay Lâm Thừa Ân, nói rất thành khẩn: “Tin em đi, Tổng thống mới là kẻ chủ mưu, Lý Ích cũng là người của ông ta. Anh có thể không tin em, nhưng hãy thử điều tra Lý Ích đi, tới lúc đó anh sẽ biết em nói thật.”

“Anh sẽ cho người đi tra. Vi Vũ, anh hỏi em lần nữa, em có còn coi bọn anh là anh em của em không?” Lâm Thừa Ân trầm giọng hỏi.

Hoắc Vi Vũ nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Em luôn coi mọi người như người thân ruột thịt, từ trước đến giờ vẫn luôn là vậy.”

Lâm Thừa Ân nhìn cô một hồi rồi bảo: “Mẹ anh chờ em những mấy ngày rồi, có ai đối xử với người thân ruột thịt như em không?”

Nghe đến đó, mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hoe. Từ sau khi mẹ Lâm bị thương, cô bị Cố Hạo Đình nhốt lại, sau đấy bị Tổng thống giam lỏng, chẳng có lúc nào được nghỉ ngơi, thậm chí còn suýt mất mạng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 77

“Xin lỗi, tại có nhiều biến cố xảy ra quá. Sau khi bữa tiệc này kết thúc, em sẽ tới thăm dì ấy.” Hoắc Vi Vũ nói lời xin lỗi chân thành.

“Không cần, giờ em là con dâu Tổng thống rồi, gia đình không dám trèo cao.” Lâm Thừa Ân lạnh lùng nói, dứt lời liền đứng dậy.

“Có cần phải dùng giọng điệu châm chọc đó không? Em là người thế nào chẳng lẽ anh không hiểu? Phải dồn em vào chỗ chết bằng được thì anh mới vui đúng không?” Hoắc Vi Vũ cũng kích động đứng dậy theo rồi gắt lên.

Nhiều người đang nhìn về phía họ với vẻ tò mò hóng chuyện. Dù sao Lâm Thừa Ân cũng là bạn trai cũ của cô mà.

Lâm Thừa Ân nhìn đôi mắt đỏ hoe của Hoắc Vi Vũ liền mềm lòng, ánh mắt dịu đi nhiều, đưa tay ôm cô vào lòng: “Lát nữa anh và mẹ sẽ đợi em tới thăm.”

Duật Nghị vừa ra khỏi thang máy thì trông thấy Hoắc Vi Vũ bị người khác ôm vào lòng, máu nóng xộc lên não, trong lòng khó chịu khôn tả. Gã hùng hổ xông tới, kéo Hoắc Vi Vũ về phía mình, nhìn Lâm Thừa Ân bằng ánh mắt bực dọc: “Anh là ai?”

Lâm Thừa Ân liếc Hoắc Vi Vũ rồi bảo: “Bạn của cô ấy.”

“Bạn gì?” Duật Nghị hỏi dồn.

“Bạn trai cũ.” Phùng Tri Dao đi tới, nói xen vào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1432

Vietwriter.vn

Duật Nghị sửng sốt nhìn về phía Hoắc Vi Vũ với vẻ mặt không thể tin nổi: “Rốt cuộc cô có mấy người bạn trai cũ vậy?”

“Cố Hạo Đình, cả em rể Cố Hạo Đình nữa.” Phùng Tri Dao lại xen mồm.

Duật Nghị bực mình, nhíu mày lườm Phùng Tri Dao: “Tôi không hỏi cô. Loại ma chê quỷ hơn như cô là cái thá gì mà đòi chõ mõm vào chuyện này. Vị hôn thê của tôi được nhiều người thích nên cô ghen à? Nghe giọng điệu đã sặc mùi đố kỵ. Cút xa ra cho tôi nhờ.”

Phùng Tri Dao im thin thít.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.