Translator: Nguyetmai
“Hoắc Vi Vũ, cô làm như tôi dễ bắt nạt lắm ấy! Tôi phải giết chết cô.” Cố Kiều Tuyết vừa nói vừa xông lên, giật tóc Hoắc Vi Vũ.
Thái Nhã cũng thừa cơ cầm túi xách điên cuồng đánh Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ chỉ cảm thấy da đầu, mặt, cánh tay và lưng đau rát. Một người sao địch nổi hai, chưa kể móng tay của cô đều bị Cố Hạo Đình cắt trụi hết, cô bị đánh không kịp trở tay. Cô hận cả dòng họ nhà hắn!
“Dừng tay!” Không biết đã qua bao lâu, giọng nói hồn hậu của Cố Hạo Đình vang lên.
Hắn đem theo hơn hai trăm lính, vây chặt khu vực xung quanh trong vòng bán kính 300m.
Đám người hóng hớt đều bị khống chế. Cục diện thay đổi đột ngột. Tất cả mọi người đều dừng lại.
Cố Kiều Tuyết đang nắm tóc Hoắc Vi Vũ thấy hắn đến lập tức buông ra. Sau đó đến lượt Hoắc Vi Vũ cũng thả cánh tay của Cố Kiều Tuyết ra nốt.
Cái túi của Thái Nhã đã đánh đến tả tơi. Bà ta đứng một bên, ưu nhã mà tự phụ giống một phu nhân khoan thai, chẳng mảy may có hành vi điên cuồng ban nãy.
Má phải của Hoắc Vi Vũ không biết bị ai trong số hai người họ cào, bảy vệt máu rõ mồn một, mặt vừa đỏ vừa sưng vù. Cô trừng mắt nhìn Cố Hạo Đình, không che giấu sự căm hận và phẫn nộ.
Cố Hạo Đình đanh mặt như con sư tử tức giận, ra lệnh: “Phong tỏa hiện trường, tịch thu điện thoại di động của tất cả mọi người, nếu phát hiện ai quay phim lại, chỉ cần là nhân viên Cố Thị thì đuổi việc luôn.”
Thái Nhã ý thức được mình đã đi quá đà, may mà bãi đỗ xe Cố Thị không mở cho người ngoài, bốn phía có tường vây, nếu không bị người ta quay rồi tung lên mạng là mang nhục.
“Hạo Đình, con nhìn đi, em gái con bị Hoắc Vi Vũ đánh sưng mặt rồi này.” Thái Nhã tố cáo.
Hoắc Vi Vũ thấy chết không sờn, vẫn kiên cường, bất khuất đứng đấy.
Bọn họ là người một nhà nên đồng lòng. Cô có phản kháng, tranh luận cũng vô dụng, ngược lại còn khiến mình hèn mọn đến nực cười.
Cố Hạo Đình đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, nắm lấy cằm cô, quay mặt cô qua, thấy trên đó có bảy vết máu liền nhíu mày, nghiêm giọng hỏi: “Ai cào?”
“Em cào đấy. Anh, cô ta cũng cào em mà.” Cố Kiều Tuyết oan ức nói. Có điều Hoắc Vi Vũ không có móng tay nên có cào cũng không để lại vết trên mặt Cố Kiều Tuyết.
“Hạo Đình, là Hoắc Vi Vũ sai, mẹ tận mắt thấy cô ta bắt nạt Tiểu Tuyết đó.” Thái Nhã nói đỡ cho Cố Kiều Tuyết.
Ánh mắt sắc bén của Cố Hạo Đình đảo qua, hắn nghiêm giọng: “Rốt cuộc là ai sai thì bãi đỗ xe có ghi hình lại, con sẽ tự phán đoán, không cần giấu giấu giếm giếm. Mọi người cùng tôi đến phòng bảo vệ!”
Hắn quay đi, toàn thân lạnh lẽo đi về phía phòng bảo vệ.
Trong văn phòng, Cố Hạo Đình ngồi trên ghế xoay, ngón tay nhấp chuột, đôi mắt chim ưng nheo lại, không nói năng gì nhưng vẫn tản mát sự uy hiếp.
Cố Kiều Tuyết và Thái Nhã nhìn nhau rồi cúi đầu.
Hoắc Vi Vũ khoanh hai tay trước ngực, tựa vào phần tường cạnh cửa, lạnh lùng nhìn màn hình.
Cố Hạo Đình quay lại, không giận mà có uy, đôi mắt sắc lạnh liếc Thái Nhã, chất vấn: “Đây là cái mà mẹ nói là Hoắc Vi Vũ bắt nạt Tiểu Tuyết sao? Là ai ra tay trước? Là ai không biết đúng sai trước?”
Cố Kiều Tuyết thấy Cố Hạo Đình mắng mình thì giậm chân bực tức, oan ức nói: “Anh, anh tặng Hoắc Vi Vũ máy bay thật à?”
“Anh tặng máy bay cho cô ấy còn cần em cho phép sao?” Cố Hạo Đình nghiêm giọng.
“Hạo Đình, vậy là con không đúng rồi, hai đứa còn chưa cưới xin, sao có thể tặng quà đắt đỏ như vậy?” Thái Nhã không hài lòng.
Cố Hạo Đình đứng dậy, không khí trong phòng trở nên nặng nề. Hắn nghiêm giọng nói: “Mẹ cảm thấy cô ấy chạy được sao?”