Ngài Cố Và Chú Chó Dữ Họ Lục

Chương 25-26



Chương 25

Edit: Linh Lung
Hôm sau là ngày nghỉ của cả đoàn.
Nhưng sau một thời gian dài quay phim, Lục Yến vẫn cứ đúng 7 giờ rời giường.
Những ngày nghỉ ngơi đều sẽ để cho Tiểu Lưu ngủ nhiều hơn, hắn rửa mặt xong thì ra cửa một mình, tính đến quán nào gần đấy húp chén cháo vào bụng.

Không ngờ mới ra khỏi phòng đã thấy Thi Tình đứng dựa trước cửa phòng cô ấy, hai chân bắt chéo, nhàn hạ đứng đó, trên mặt không có biểu cảm gì.
Thi Tình nhìn thấy hắn cũng sửng sốt: “Hôm nay nghỉ ngơi, sao cậu lại dậy sớm thế.”
“Thói quen, sao chế lại đứng bên ngoài thế này?”
“Phòng đối diện có một cái camera,” Thi Tình giọng đều đều nói, “Kéo màn ra sẽ thấy không thoải mái, nên chế ra đây luôn.”
Lục Yến gật đầu: “Vậy cùng nhau đi ăn sáng không?”
Thi Tình cười mỉa: “Còn muốn bị chụp hả?”
“Sợ cái gì,” Lục Yến xoay người đóng cửa lại, “Nếu những phóng viên có thể chụp được chế chắc chắn họ sẽ theo đến phim trường.

Hiện tại những trang tin đó chỉ muốn mượn chế với em để tạo đề tài, qua mấy ngày nữa tin tức về bộ điện ảnh sẽ được bọn họ tung lên.”
Thi Tình chỉ nhớ thương chuyện của Vân An Thanh nên không nghĩ sâu được như vậy.

Lục Yến nhắc thế cô mới nghĩ tới, sau đó cô quay lại phòng lấy thẻ phòng đi thẳng đến trước mặt Lục Yến: “Đi xem thử có đồ ăn sáng kiểu Quảng Đông không.”
Hai người chỉ mang khẩu trang ra khỏi khách sạn, xung quanh đấy rất ít quán ăn gia đình, phần lớn là những tiệm cơm hộp, cho nên buổi sáng rất ít người.

Tìm hơn 10 phút cũng chẳng thấy quán bán đồ ăn sáng, hai người đành phải ghé vào một quán cháo đơn giản.
Lục Yến vừa húp cháo vừa hỏi: “Chuyện ảnh chụp kia chế tính làm thế nào?”
Thi Tình nhún nhún vai: “Giả chết thôi.”

Lục Yến nghĩ nghĩ vẫn khuyên một câu: “Thật ra công khai cũng không ảnh hưởng gì đâu.”
Thi Tình vốn dĩ không theo hình tượng bạn gái ngây thơ, trong sáng, chỉ là yêu đương thôi, quả thật không ảnh hưởng gì đến cô lắm.
Chứ nếu giả chết, sẽ giống như hôm nay, ngày sau ra cửa sẽ có vài tay săn ảnh bám theo, khó lòng mà phòng bị.
Thi Tình tất nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì: “Nhưng Vân An Thanh hơn phân nửa là fans bạn gái, sự nghiệp của em ấy lại vừa mới bắt đầu, công khai không chỉ mất người hâm mộ mà sẽ còn bị bôi đen.”
Nói xong, cô khẽ cười nói: “Hơn nữa quan hệ của tụi chế không phải kiểu quan hệ đó, chỉ là bạn giường mà thôi.”
Lục Yến thầm nghĩ, bạn giường mà có thể làm chế cố kỵ nhiều thứ như vậy hả?
Trở về khách sạn, Lục Yến tựa vào gối, nhàn hạ mở ra Weibo, chuyển qua tài khoản chính, mục Tin nhắn là 999+.
Cứ tưởng mở ra sẽ thấy nhiều bình luận về scandal nhưng không, mọi thứ đều là phong cách như thế này —
“Nhìn thấy anh ký với công ty như vậy em yên tâm rồi QAQ”
“Fan qua đường thôi, rất thích bộ [Luật sư tinh anh] của cậu, chúc cậu ngày càng phát triển.”
“Vừa đứng đầu bảng đã lập tức chấm dứt hợp đồng, ăn cháo đá bát cùng lắm chỉ thế này.”
Xem một hồi lâu, hắn mới hiểu được, ông chủ mình mở Weibo.
Chỉ có một bài đăng trên trang của Cố Tư, Lục Yến chia sẻ lại nó, cũng kèm theo một cái mặt cười chế nhạo.
Sau đó lướt lên trên, bấm theo dõi, bỏ thêm mục theo dõi đặc biệt.

Động tác rất nhanh nhẹn dứt khoác.
Vừa qua giờ ăn trưa, Trần Tinh đã tìm tới gõ cửa, gọi Lục Yến tới mở họp.
Bộ phận tuyên truyền hầu hết đều đến cả, chủ đề cuộc họp quá rõ ràng, chuyện bị chụp phải giải quyết như thế nào.
Thi Tình nhướng mày nhìn Trầm Tinh: “Rất xin lỗi anh, bại lộ tin tức của tổ chức rồi.”
“Cô cũng thành khẩn nhận lỗi đấy,” Trần Tinh liếc cô một cái, “Thôi, bây giờ có mấy chuyện có thể giấu được cái đám chó săn kia? Mũi còn thính hơn mũi chó nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 86

Dù sao cũng gần đóng máy, ngày mai bắt đầu tuyên truyền đi.”
Lục Yến: “Ngày mai?”
“Càng nhanh càng tốt, hai người cô cậu tối nay đăng bài công bố đi”, Trần Tinh cười lạnh nói, “Cái đám chó săn kia muốn dùng scandal của hai người để tạo đề tài trước, sau đó lại tung tin về bộ phim điện ảnh.

Tôi cố tình không cho bọn họ cái đề tài này đấy, tôi cứ công bố, tuyên truyền trước đấy.”
Lục Yến đang định nói gì đó thì cửa phòng họp đột nhiên mở ra.
Cố Tư điềm tĩnh bước vào, theo sau là Vân An Thanh và Lâm An.
Cố Tư mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Người đầu tư có thể tham dự cuộc họp này chứ?”
“….” Trần Tinh ho nhẹ một tiếng, “Mời ngồi.”
Cố Tư lập tức đi đến bên cạnh Lục Yến ngồi xuống.
Lục Yến không cảm thấy bất ngờ, hắn nhìn về phía Lâm An: “Sao mọi người cũng đến đây.”
Lâm An chưa kịp trả lời, Thi Tình đã nhìn Vân An Thanh rồi cau mày: “Cậu làm gì ở đây?”
Đây là lần đầu tiên Lục Yến nhìn thấy Vân An Thanh, không khác mấy so với hình chụp.

Vân An Thanh cúi người chào: “Làm phiền mọi người rồi.”
Sau đó mới đứng thẳng dậy nói: “Em đến tìm chị.”
“Tìm tôi làm gì, sợ phóng viên không biết trên ảnh là cậu à?” Thi Tình cười lạnh nói.
Trần Tinh cho bộ phận tuyền truyền ra sau, vẫy tay gọi Vân An Thanh: “Thằng nhóc, ngồi rồi nói.”
Cuộc họp không biết sao lại trở thành cuộc trò chuyện của hai người một cách khó hiểu.
Thi Tình: “Lập tức đặt vé máy bay về ngay.”
Vân An Thanh không thèm suy nghĩ từ chối: “Không, em lại đây chính là để paparazzi chụp đấy.”
“Cậu có biết hậu quả của việc bị chụp không hả?” Thi Tình trừng mắt nhìn Lâm An, “Anh làm quản lý mà không xem xét ngăn cản cậu ấy sao?”
Lâm An vẻ mặt bình tĩnh, có lẽ là bị làm tức đến không thể giận nổi: “Cậu ấy nói tôi không cho cậu ấy đến, cậu ấy sẽ tự tìm truyền thông thông báo.”

Vân An Thanh ngồi trông rất ngoan ngoãn, nhưng lời nói ra lại kiên cường cực kỳ: “Chúng ta chỉ đang yêu đương thôi, không có gì không thể cho người khác biết cả.”
Lục Yến cảm thấy phỏng chừng trong lòng Thi Tình đang mài đao cũng nên: “Cậu vẫn là người mới, chuyện gì cũng không hiểu, không biết được hậu quả của việc bị tung ra tin tức.

Hơn nữa tôi không có yêu đương với cậu.”
Vân An Thanh ngẩn ra, sau đó nói: “Được, vậy thì em theo đuổi chị.”
“…”
Lục Yến nghe đến thích thú, Cố Tư bỗng nhiên nghiêng đầu tới: “Đi thôi.”
Lục Yến chớp chớp mắt với anh: “Đi đâu chứ?”
Cố Tư không trả lời hắn, đứng lên nói: “Mọi người từ từ nói chuyện, bàn được kết quả thì báo cho bộ phận PR, bọn họ sẽ tự biết làm thế nào.”
Ra khỏi phòng họp, Lục Yến lộ vẻ đáng tiếc: “Sao không ở lại nghe chút nữa?”
“Không có gì hay để nghe cả,” Cố Tư nhìn qua hắn một lượt, “Còn tốt, không ốm.”
“Canh bổ tôi uống đến chảy cả máu mũi luôn đây này,” Lục Yến cũng không hỏi anh muốn đi đâu, chỉ đi theo anh vào thang máy.
Thang máy dừng ở Lầu 8.
Mãi cho đến khi vào phòng với Cố Tư, hắn mới phản ứng lại: “Anh cũng ở khách sạn này?”
Cố Tư ừ một tiếng, cởi áo khoác ngoài ra, treo lên giá rồi từ vali hành lý lấy ra một lọ nhựa bên cạnh giường, trong đó đựng rau củ ngâm chua.
Anh đặt cái lọ vào tay Lục Yến: “Không cay nhưng vẫn nên ăn ít sẽ tốt hơn.”
Nói xong, anh lại mở vali, lấy áo choàng tắm ra rồi đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, từng miếng từng miếng rau chua bị hắn ăn vào.
Khách sạn này không tốt lắm, vì để tăng lưu lượng khách, cả căn phòng đều được thiết kế theo kiểu ái muội.
Tỷ như phòng tắm.
Phòng tắm được thiết kế với cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, bên trong có một bóng đèn, bóng người đang tắm trong phòng như có như không hiện trên vách kính, không rõ ràng lắm, nhưng đường cong cơ thể vẫn có thể nhìn ra được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 427: Chân đạp Quý Đức Dung

Cánh tay Cố Tư phập phồng rõ ràng, bắp đùi cường tráng, còn có, lúc anh ngửa đầu há miệng đưa tay vuốt tóc, toàn bộ động tác đều lọt hết vào mắt Lục Yến.
Bây giờ hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ – cũng may nhà hàng đưa canh tới không có ba ba bên trong.
Cố Tư mở cửa phòng tắm, hơi nóng và mùi sữa tắm tỏa ra, tràn ngập khắp cả căn phòng..
“Ngày mai em có quay phim không?”
Lục Yến gật đầu: “Quay, sắp đóng máy rồi.”
Cố Tư ngồi bên cạnh lau tóc, trong phòng chỉ có một chiếc ghế sô pha, mềm nhưng không lớn, lúc ngồi xuống, cánh tay hai người liền chạm vào nhau.
Rèm cửa bị kéo kín mít, trong phòng có chút tối tăm, Cố Tư mở TV lên, chọn một bộ phim truyền hình.
[Luật sư tinh anh], Lục Yến quay hai năm trước.
Thực tế, Lục Yến luôn cảm thấy xấu hổ khi xem phim do mình đóng, cho nên hắn muốn cướp điều khiển từ xa: “Xem cái khác đi.”
Cố Tư cười, giơ tay cao lên: “Xem cái này được rồi.”
Lục Yến chống lên vai Cố Tư vươn tới, không ngờ trọng tâm không vững, sắp ngã khỏi sô pha, Cố Tư nhanh tay lẹ mắt, vươn bàn tay to vớt được Lục Yến.

Mà Lục Yến trong cơn hoảng sợ cũng thuận tay quơ quào —
Lúc hai người nhận ra, nửa người của Lục Yến đã nằm trên đùi của Cố Tư.
Phần vải mà Lục Yến nắm lấy lại là vạt áo choàng tắm của Cố Tư.

Sau khi bị hắn kéo như thế, chiếc thắt lưng đã bị nới ra phân nửa.
Chiếc quần l0t màu đen của Cố Tư sáng chói lóa trước mắt Lục Yến.
“…”
….Cổ điển vậy luôn?
Cố Tư nhìn Lục Yến sững sờ, nhịn không được nhếch lên khóe miệng, tay anh vẫn ôm lấy eo của Lục Yến, nhưng giọng điệu lại không có biến hóa gì: “Không bị thương chứ?”
Tay Cố Tư rất lớn, Lục Yến có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay đến thắt lưng qua lớp vải, hắn hoàn hồn, vội vàng ngội dậy, tim đập như sấm.

“…Không có.”
Sau chuyện này, Lục Yến không dám động đậy nữa, hai người ngồi cạnh nhau, một người nhâm chi rau muối chua, một người ngồi lau tóc, cảnh tượng vô cùng hòa hợp.
Tập đầu tiên của bộ phim truyền hình bắt đầu với vụ kiện của Lục Yến, Cố Tư hỏi: “Vị thẩm phán này có phải bị bị cáo mua chuộc không?”
“Không có,” Lục Yến nuốt rau trộn xuống: “Là bị tôi mua chuộc.”
Cố Tư nhướng mày: “Nhân vật chính có thể làm những chuyện như vậy sao?”
“Nhân vật chính của phim truyền hình bây giờ đều rất mạnh, kiểu phế vật đã không còn thịnh hành.

Đã bao lâu anh chưa xem phim truyền hình rồi,” Lục Yến vừa nói xong, màn ảnh đã chuyển tới cảnh của một luật sư khác, hắn đụng vai Cố Tư một cái, “Anh đoán xem nữ luật sư này là nhận vật gì?”
Cố Tư trả lời giọng đầy sự cổ vũ: “Kẻ phản diện.”
“Không, là nữ chính.

Tập 12 tôi sẽ tỏ tình với cô ấy.” Đoạt điều khiển không được, Lục Yến spoil đến vui vẻ.
“Ồ?” Cố Tư không chút để ý nói, “Tỏ tình như thế nào?”
Lục Yến: “Tôi thích em.”
Khóe miệng Cố Tư nhếch lên rất cao, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Lục Yến vẫn không nhận ra điều không đúng, ngay lúc đầu hắn còn muốn đổi đề tài, nhưng không biết từ lúc nào hắn bị cuốn vào đề tài này.
Mãi cho đến khi bên người truyền đến tiếng hít thở, hắn mới phát hiện Cố Tư ngủ rồi.
Phần lưng của sô pha vừa vặn đến vai Cố Tư, anh ngả người ra sau vừa đủ để dựa vào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 15: Vết thương dữ tợn sau lưng, Liễu Mộng Ly đau lòng (1)

Do tư thế nên yết hầu của anh nhô lên, những giọt nước từ tóc rơi xuống xương quai xanh, chiếc thắt lưng được Lục Yến kéo ra cũng không được thắt chặt lại, cảnh vật bên trong áo choàng tắm không bị che khuất.
Ánh mắt Lục Yến rơi vào môi anh.
Hắn chợt nhớ đến cảnh Cố Tư l!ếm môi trong bữa tiệc.
Càng nghĩ về điều đó, hắn càng cảm thấy bồn chồn, âm thanh trên TV như bị cô lập.
Hắn nín thở, ngực tất nhiên đập nhanh hơn, hắn nhìn chằm chằm vào môi Cố Tư, chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó cào, ngứa râm ran.
Một lúc lâu sau, hắn cúi người, động tác nhẹ nhàng, càng đến gần, mùi trên người Cố Tư càng nồng nặc.
Khi hơi thở của Cố Tư phả vào mũi mình, hắn nghĩ, đừng quan tâm gì cả, cho dù trời có sập xuống bây giờ, hắn cũng sẽ hôn anh —
“Ting —” Một tiếng chuông sắc bén vang lên khắp phòng.
Lục Yến vốn dĩ chột dạ, bị âm thanh làm cho hoảng sợ, nhìn điện thoại cố định của khách sạn đang đổ chuông ầm ĩ trên đầu giường, nhất thời không biết nên vui hay giận.
Hết chương 25.

Linh Lung: Không biết mọi người cảm nhận được không chứ mình cảm thấy hai anh nhà cứ ở gần nhau là cả một bầu trời s@c tình ấy, mập mờ cực kỳ luôn.

Mọi người nghĩ anh Tư ngủ thiệt hay giả, tí thì bị em người yêu mần thịt rồi hihi mà anh ta cao tay gớm, dụ anh Yến nói lời yêu trước luôn, Tư cáo có khác.

Mười anh Yến cũng theo không lại anh ta.

Chương 26


Hắn vuốt vuốt tóc vài cái, cẩn thận đứng dậy.

Điện thoại đã rất cũ, số hiển thị bên trên không rõ ràng lắm.

Lục Yến thấp giọng: “Ai đó?”

Phía bên kia rất ngạc nhiên, mãi một lúc lâu mới phát ra tiếng.

“Sao anh lại ở phòng của anh Tư?”

Là giọng của Lâm Thanh, Lục Yến cười hừ một tiếng: “Có chuyện gì không?”

Lâm Thanh khẽ cắn môi: “Anh nói anh Tư nhận điện thoại đi.”

Hôm nay bộ phận PR gửi nội dung tuyên truyền cho cậu ta, thuận miệng kể lại những chuyện đã xảy ra trong phòng họp, thế nên cậu ta mới biết được Cố Tư đang ở phim trường.

Vẫn như mọi khi, số của Cố Tư không gọi được, cậu ta chỉ có thể chạy tới quầy lễ tân, bỏ không ít tiền mới biết được Cố Tư ở phòng nào. Vốn dĩ định đến thẳng phòng tìm anh nhưng lại bị Trần Lập cản lại, nói rằng vì gần đây xung quanh khách sạn có rất nhiều phóng viên, bảo cậu không nên làm phát sinh thêm những chuyện không đáng.

Bây giờ lại nghe thấy Lục Yến đè thấp giọng, cậu ta chỉ muốn lao lên đạp cửa xông vào.

Lục Yến: “Anh ấy ngủ rồi.”

Lạch cạch.

Bên kia đầu dây cúp rất nhanh.

“Ai gọi tới thế em?”

Lục Yến quay đầu, phát hiện Cố Tư đã tỉnh.

“Lâm Thanh.”

Cố Tư khẽ cau mày, anh đứng dậy lấy một chai nước khoáng trong tủ lạnh, uống hai hớp, mắt vẫn nhìn vào TV: “Mấy ngày nay tôi không được nghỉ ngơi nhiều, nên vô tình ngủ quên mất.”

“Leng keng —”

“Leng keng leng keng keng keng —”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.