Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 15: 15: Khói Lửa Chuyện Xưa



Người không sợ hãi hắn vốn cực kỳ hiếm, hơn nữa người trước mặt này lại là một thiếu niên chưa trưởng thành.

Yến Tuyết Chiếu cười cười, “Được được, ta muốn biết đáp án, tự nhiên sẽ có cách.

Tiểu tử ngươi có chút ý tứ, ta và ngươi có duyên, sẽ rất mau gặp lại.”
Nói xong, Yến Tuyết Chiếu vung tay áo, nhẹ nhàng bỏ đi, lưu lại một làn gió trúc.
Tạ Quân nhìn theo hướng Yến Tuyết Chiếu rời đi, lông mày nhíu lại suy nghĩ một lát nhưng không có kết quả, đành rời đi.
Hôm nay là lần đầu tiên Hoàng Thượng ngủ lại Tê Phượng điện, Linh Lung cung cũng yên tĩnh hơn.

A Dung nằm trên giường một lát thì nghe Uyển Uyển cô cô gọi nàng tới chính điện.
Ban ngày Uyển Uyển cũng tới núi Tứ Phương, cũng không rõ khi thấy nàng suýt bị hại nàng ta có cảm thấy vui sướng không.

Lúc nàng đi ra, trong mắt Uyển Uyển không che giấu chán ghét, nhưng nồng đậm hơn ngày thường tới vài phần.
“A Dung tới rồi.” Trân phi nằm nghiêng trên giường phủ màn tơ khảm hoa hồng, nàng mặc quần áo ngủ, duỗi từ trong chăn ra cánh tay thon dài, cười và vẫy tay gọi A Dung qua.
“Mẫu phi.” A Dung leo lên giường, Trân phi ôm nàng trong ngực.

A Dung thích nhất được ngủ cùng Trân phi, trong lòng yên ổn, không sợ hãi.
A Dung cho rằng mẫu phi muốn tâm sự cùng nàng, nhưng mà mẫu phi lại vỗ nhẹ lưng nàng, ngâm nga khúc hát ru.

A Dung nghe lời nhắm mắt lại, nàng cảm thấy hơi buồn ngủ.
Một ánh mắt nóng rực dừng trên mặt nàng, A Dung nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được.

Mẫu phi đang nhìn nàng, dưới ánh mắt đó, nàng không sao ngủ được.

A Dung hé mắt, bắt gặp mẫu phi đang vội vã gạt lệ.
Ánh mắt kia là thế nào, hâm mộ, hoài niệm, bi thương, phức tạp và nặng nề đan xen vào nhau thành ánh mắt rừng rực.

Người quen trải đời, nhất định sẽ hiểu.
A Dung rung động, khó hiểu, cũng có chút bối rối.

Nàng cảm thấy, ánh mắt mẫu phi đã xuyên qua nàng, tới một nơi nào đó nàng không hay biết.
“A Dung mau ngủ đi.” Lông mi Trân phi còn đọng nước mắt chưa khô, nàng ta cười che kín mắt A Dung.
Thật lâu, trong phòng yên tĩnh, Trân phi cũng ngủ thật say.
Nàng ta mộng, một ngày hội hoa đăng nhiều năm trước, đèn hoa sáng rực, khắp nơi là tài tử giai nhân.

Ông chủ cửa tiệm hoa đăng còn đang chào mời rằng nhà mình chính là “Hoa đăng đệ nhất thiên hạ”, làm mọi người tin tưởng say sưa, ai ngờ có một hắc y công tử bước tới, áo bào rời rạc, mái tóc rối tung, uốn nắn hoa đăng một cái, giữa lúc mọi người huyên náo, hắn nghiêm trang mà bĩu môi nói, “Hóa ra là cái này, bất quá cũng chỉ như vậy.”
“Ai? Vị công tử này…” Ông chủ sốt ruột gọi hắn, lại e ngại thân thủ hắn.

Hắc y công tử kia cũng không quay đầu lại, tiện tay ném một tờ ngân phiếu, ông chủ vừa mừng vừa sợ, không nhiều lời nữa.
Hắc y công tử nhìn ra được sự thật của hoa đăng, hào hứng như thiếu niên, thấy bên đường một thiếu nữ đang khóc, bèn đưa hoa đăng trong tay cho nàng, hắn xưa này làm tùy tâm tùy tính, không thèm quan tâm ý nghĩa nam tử đưa nữ tử hoa đăng sâu sắc thế nào.
Hắc y công tử vui vẻ nhìn người đang không rời mắt khỏi hắn, “Được tặng “Hoa đăng thiên hạ đệ nhất, ngươi nên vui mừng.”
Thiếu nữ đã ngừng khóc, trong nội tâm chỉ có tám chữ: Gặp gỡ quân tử, cớ sao không thích?
Nàng và thị nữ rời nhà, trên đường bị người ta chen tới chen lui, có người đi qua đụng phải eo và mông nàng, nàng sợ hãi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 271: C271: Ngựa chết làm ngựa sống

Nhưng từ lúc hắc y nam tử này xuất hiện, mọi sợ hãi, khóc lóc nàng đều quên.

Phong tư của hắn cao quý, tiêu sái không bó buộc, từ từ tiến vào và lấp kín tâm trí nàng.
Nàng ngẩn ngơ nhận hoa đăng, lúc bừng tỉnh người kia đã xoay người rời đi, hắc bào chập chờn, tóc theo gió tung bay, nàng nhìn theo bóng lưng hắn, cảm giác tâm mình cũng theo hắn đi rồi, chuyện này so với lạc đường càng làm cho nàng hoảng sợ hơn.
A Dung cảm thấy có chút khát nước, thấy Trân phi đã ngủ say, nàng muốn tự đi rót chén trà, động tác nhẹ nhàng, tránh làm mẫu phi thức giấc.

A Dung cẩn thận vén chăn, chuẩn bị xuống giường lại bị Trân phi nắm chặt tay, A Dung khẽ giãy giụa, Trân phi vẫn ngủ, nhưng lực đạo trên tay rất lớn, không chịu buông nàng ra.
“Tuyết Chiếu, đừng đi…”
A Dung chấn động, sững sờ ngồi trên giường, quên cả khát nước.

Mẫu phi nói mê, gọi tên ai đó? Không phải nàng, không phải phụ hoàng, là tên giống tên của…!đại anh hùng ban ngày.
A Dung nhớ lại, có lẽ mẫu phi mơ thấy kẻ xấu, mong ngóng đại anh hùng tới cứu nàng.

Nhưng lòng nàng mơ hồ rõ ràng, đó chẳng qua là nàng tự an ủi.

Thời điểm mẫu phi gọi tên người đó, lông mày nhăn lại, khóe mắt một giọt nước chảy ra.

Đó là quyến luyến, si mê, giống như toàn bộ của nàng ta đều đã theo người nọ, phiêu tán trong gió.
Tiền triều có Nhất Trung phu nhân, trong lúc mơ ngủ gọi tên tình lang, bị nhà chồng nghe được, vậy nên bị hưu thê (bỏ vợ), nhét vào lồng heo dìm xuống nước.

Cổ nhân nói, nếu muốn người không biết, trừ phi đừng làm, dù che giấu tốt, nói mê cũng có thể bán đứng ngươi.
A Dung từng đọc chuyện này qua , khi đó Trân phi thập phần chán ghét cuốn sách này, cho nên khi Phó Đại Nho tiến cung dạy dỗ nàng, theo như ý Trân phi, thứ hắn dạy nàng là dựa theo đường lối của nam tử, không dạy nàng nữ huấn khiến nàng ép bản thân trầm lặng.
A Dung nằm trên giường, nhớ tới quyển sách đó, trong ngực tim đập thình thịch.
Hai gò má nàng đỏ bừng, cảm thấy thẹn trong tim, nàng thế mà suy đoán về mẫu phi tới dày vò bản thân không chịu nổi.
Một đêm này, A Dung mất ngủ, nhìn chằm chằm màn trướng, tâm tư bay xa.
Cùng thời điểm, Tạ Quân đang ở một gian trong nhà trọ Vĩnh Châu.

Vĩnh Châu ở sát kinh thành, hắn mất một ngày mới tới nơi, chỉ cần ra khỏi kinh thành, không ai có thể vây khốn hắn nữa.

Lúc này trong phòng đèn đã tắt, một mảnh u tối, ánh trăng nhẹ nhàng in trên giá sách, dưới lầu còn có vài binh lính nâng cốc nói chuyện, nói khóc trêu đùa, mơ hồ truyền chút ít âm thanh lên lầu.
Vĩnh Châu là nơi tới kinh thành phải qua, thập phần náo nhiệt.
Hắn đã sớm nghĩ, phải khổ sở một lần, bản lĩnh của hắn sau này dễ làm cho người ta nghi ngờ, bởi vậy nhất định hắn phải biến mất một thời gian, làm cho sự thay đổi của hắn trở nên hợp lý.

Tham Khảo Thêm:  Chương 117: Chương 61.2: Đến Nam Thành

Hơn nữa lúc này có chút khéo léo, hắn có thể gặp lại cố nhân rồi.
Kiếp trước Tạ Quân quen một vị thần y, Đổng Quyết Minh.

Tổ tiên nhiều đời hành nghề y, tới Đổng Quyết Minh hắn cũng nối nghiệp, không may cả Đổng gia đều qua đời, chỉ còn mình hắn.

Tạ Quân không biết trước kia hắn thế nào, nhưng hắn biết Đổng Quyết Minh là đơn độc, cô đơn trong giang hồ.

Tâm tình hắn tốt sẽ xuống núi bốc thuốc, chữa bệnh, chỉ cần nói cho hắn nghe chuyện xưa, làm hắn vui vẻ, tiền thuốc thang cũng sẽ được giảm.

Thời gian còn lại hắn ở trên núi làm vườn, đọc sách, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Lúc mới gặp, Tạ Quân thấy hắn tóc bạc, mặt hồng hào, tưởng rằng hắn là lão nhân gia giỏi dưỡng sinh, không có nghĩ tới hắn lớn hơn mình cũng không bao nhiêu, vẫn là độ tuổi hăng hái khí phách.
Thế gian này có chuyện gì có thể làm cho con người ta một đêm bạc đầu?
Ngày hôm sau, Hoàng Thượng gọi A Dung và Trân phi tới Ngự Thư Phòng, giống như ngày thường, nhỏ nhẹ cùng hai người nói chuyện, nhờ Trân phi rót trà, mài mực, thỉnh thoảng đùa vui với A Dung một câu, tình cảm vô cùng.
Nhưng A Dung cảm thấy có chút không tự nhiên, hay đúng hơn là chột dạ.

Vì sao, bởi vì trong mộng mẫu phi gọi tên người khác sao? A Dung cảm thấy mình ngàn vạn lần không nên nghĩ xấu về mẫu phi, nhưng mỗi lần nàng thấy phụ hoàng đối với mẫu phi dịu dàng, dung túng, nàng không tự chủ được rời mắt đi.
“A Dung, nghĩ gì thế, con không tập trung.” Hoàng Thượng sớm phát hiện ra A Dung ngẩn ngơ, giống như có tâm sự, trong lòng hắn buồn cười, A Dung ở cái tuổi này, có thể có tâm sự gì đây?
A Dung hốt hoảng, há miệng nói, “A Dung muốn gặp ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, A Dung đã lâu không gặp bọn họ.” Nàng không nói dối, lần đầu tiên nàng gặp ngoại tổ phụ, tổ mẫu là khi Hoàng Thượng thương xót Trân phi, gọi nhị lão tới kinh thành.

Tính ra, A Dung chưa từng đi Giang Châu, chưa từng nhìn thấy Hà gia.
Giang Châu vốn xa xôi, gần Nam Yên, xa kinh thành, muốn đi dù ngựa không ngừng võ, cũng phải một tháng, lại thêm sông suối ngăn trở, phải đi từ xe ngựa sang đi thuyền, thời gian càng lâu.

Nhưng hôm nay Nam Yên cũng đã không còn, Giang Châu cùng là trong Đại Sở, mặc du khoảng cách vẫn xa, nhưng bởi vì chiến sự, đường xá đã được sửa đổi, quan lại nghiêm cẩn, thanh minh, đường không còn trắc trở, nạn trộm cướp giảm, từ kinh thành tới Giang Châu cũng thuận tiện hơn nhiều.
“Đúng vậy, Dao nhi có lẽ lâu không gặp song thân rồi, trẫm vốn là có ý kêu Hà thứ sử vào kinh làm quan, nhưng hắn không muốn, trẫm cũng đành thôi.” Hoàng Thượng nắm tay Trân phi, tươi cười, “Dao nhi thì sao? Cũng nhớ họ, tới cuối năm, trẫm gọi nhị lão vào cung.”
Trân phi mở to mắt, “Nhớ thì có nhớ, nhưng thân phụ mẫu tuổi đã cao, tì thϊếp lo lắng thân thể của bọn họ…”
Hoàng Thượng hôn đầu ngón tay Trân phi, mặt mày dịu dàng, “Trẫm đã sớm phái người đi Giang Châu đón họ, đường đi đối đãi thật tốt, xe ngựa đệm thật dày, nhị lão sẽ không phải chịu khổ sở.

Dao nhi, trong lòng trẫm, bọn họ là nhạc mẫu nhạc phụ, trẫm tự nhiên cân nhắc chu toàn.”
Trân phi mất tự nhiên rút tay về, hơi giận, “A Dung còn đang nhìn đấy.” Hoàng Thường buông tay, nghe giọng Trân phi mềm mại đáng yêu, nhịn không được ôm nàng lên đùi ngồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 120

Tuy rằng hắn rõ Trân phi nói sự thật, không thẹn thùng, cũng không có ý quyến rũ hắn
.
Trân phi giãy giụa, nhưng cũng không thoát, nàng nói, “Nhạc phụ người là Định quốc công, nhạc mẫu là Định quốc phu nhân, lời người vừa nói nếu người ngào nghe thấy, tì thϊếp phải làm sao đây.” Định Quốc công Cố gia là nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu.

A Dung ăn điểm tâm, nghe Hoàng Thượng trêu ghẹo nói, “Được được được, trẫm nghe Dao nhi dạy bảo.”
Trân phi muốn oán trách hắn, nhưng Hoàng Thượng lại cầm chặt tay nàng, nói, “Bất quá Dao nhi nhớ kỹ, trẫm là người đứng đầu giang sơn, người khác nói thế nào ta không quan tâm, trẫm chỉ sợ người ta bêu danh nàng là yêu phi, nếu không, trẫm hận không thể mang tất cả trân bảo thiên hạ mang tới dâng trước mặt nàng.”
Trân phi im lặng, lòng dao động.

Sáu năm nay, Hoàng Thượng đối với nàng thế nào nàng đương nhiên rõ, những hình ảnh người kia trong lòng nàng vẫn khắc sâu.

Nếu có thể, nàng tình nguyện quên lãng người kia, hạnh phúc, an bình sống trong cung.

Nhưng mỗi lần nàng quyết định, gương mặt giống cố nhân của A Dung lại xuất hiện, hoàn toàn không biết gì lộ ra ánh mắt quyến luyến.
Bởi vậy, Trân phi từng có giai đoạn lãnh đạm với A Dung, không quan tâm, cuối cùng lại không nỡ bỏ rơi, ôm nàng trong ngực, yên lặng rơi lệ.
A Dung thấy ánh mắt lưu luyến của phụ hoàng đã đem nàng ngăn cách bên ngoài, bèn yên lặng lui ra ngoài.

Ngoài cửa Ngự Thư Phòng vẫn là Chung Lâm đứng gác.

A Dung ôm điểm tâm ra ngoài, những thị vệ này vất vả đứng canh nửa ngày, chắc hẳn cũng đói bụng..
Những thị vệ này đều nói cảm tạ xong nhận lấy, chủ tử ban thưởng làm sao giám từ, tuy lằng Chung Lâm không cho phép bọn họ ăn uống trước cửa Ngự Thư Phòng, nhưng cái này là điểm tâm công chúa ban thường, bọn họ có thể quang minh chính đại ăn vặt rồi.

Điểm tâm trong Ngự Thư Phòng, cả đời bọn họ có thể ăn bao lần?
Chung Lâm nhướn mày, chỉ thấy ăn uống bên ngoài Ngự Thư Phòng thật sự không ra thể thống gì, nhưng Cửu công chúa chỉ là một tiểu nha đầu, hắn là một đại nhân mà lại cùng tiểu gia hỏa tranh chấp sao?
Ánh mắt hắn rơi vào cây trâm hồ điệp trên đầu A Dung, hắn thật muốn đem đầu nhỏ của nàng bóp một cái.

Nhưng đánh không được, mắng chửi cũng không xong, tiểu tổ tông này.
Hoàng Thượng trong Ngự Thư Phòng hết sức hài lòng khi A Dung thức thời, hắn và Trân phi vành tai và tóc mai chạm nhau một hồi, mới bắt tay làm chính sự.
Lão tam vẫn bặt vô âm tín, như đá chìm dưới biển.

Trân phi rời khỏi, ánh mắt Hoàng Thượng lại dấy lên mảnh lạnh lẽo.
Thời điểm tế trời, hoàng tử lại bị nghiệt dư nam yên bắt đi, đối với hắn là vũ nhục, bởi vậy Hoàng Thượng phong tỏa tin tức, chỉ phái người bí mật tìm.

Nhưng…!một tháng đã qua vẫn không có kết quả, hắn đành thả ra tin tức, ở trong phạm vi cả nước không e dè tìm kiếm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.