Ngàn Năm Say

Chương 22: Ôn chuyện cùng quý nhân



Câu cẩm tú ví như bậc thánh

Khúc huyền cầm khó tránh liêu xiêu

Cờ tiên, nét họa mỹ miều

Văn thông võ lược, so chiêu thử tài.

______________________________

Trịnh Khinh Ái vẫn một mạch không ngoái đầu lại. Nàng ta hắng giọng, nhẹ nhàng nói.

“Đi ra ngoài thôi, đừng để khách đợi.”

Bạch Vân theo chân Thiên nữ quay trở lại sân trước. Vị khách kia trông vô cùng nhàn nhã, và có lẽ bởi vì dung nhan người nọ quá đỗi mỹ miều nên dù tay đang cầm ly trà đấy, nhưng dường như chỉ để chăm chút thêm vẻ đẹp của chính mình mà thôi.

“Mặc dù ta đã nghe phong thanh về việc Khinh Ái tìm được bạn đồng hành, thế nhưng khi trông thấy bên cạnh cô có người khác, ta lại không quen lắm.”

Nói đoạn, Bạch Mặc Tử đặt ly trà xuống bàn, giọng hậm hực.

“Ta làm mối cho cô biết bao nhiêu tài tử yêu tộc, cô hết lần này đến lần khác đánh cho chúng tan tác. Cứ tưởng cô không muốn yêu đương, ghét gần gũi chúng sinh. Hóa ra cô thích phụ nữ!”

Bạch Vân phụt cười, nàng còn định mở miệng thanh minh rằng giữa mình và Trịnh Khinh Ái không phải quan hệ đó, thế nhưng lời chưa kịp cất. Thiên nữ lại nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, gõ quạt ngọc xuống bàn.

“Bạch Mặc Tử, ông chỉ cần nói thêm một tiếng nữa, ta sẽ khiến ông…” Nàng ta nói đến đây thì dừng lại, dường như đang suy nghĩ gì đó. Sau một thời gian đủ lâu để người khác suy diễn ra câu tiếp theo, Trịnh Khinh Ái mới mỉm cười nói tiếp.

“Sống không bằng chết.”

Bạch Mặc Tử lập tức ngậm miệng lại, nhưng hắn vẫn không cam lòng chỉ về phía Bạch Vân, như thể muốn trách cứ rằng nàng cũng cười hùa theo, tại sao chỉ có mình hắn là bị đe dọa?

Trịnh Khinh Ái mặc kệ người đối diện trách móc, nàng ta nhận lấy hộp gỗ trên tay Bạch Vân, rồi đặt nó trên bàn, sau đó nhẹ nhàng gõ quạt lên đó.

“Mở cờ.”

Ngay lập tức, chiếc hộp gỗ tầm thường mở rộng ra rất nhiều lần, tạo thành một bàn cờ 144 ô. Hai bên bàn cờ xuất hiện năm cột trụ có hoa văn vô cùng bắt mắt. Nhưng mọi thứ không dừng lại ở đó. Núi non chậm rãi mọc lên, sông bắt đầu chảy, cây cối dần xuất hiện. Bạch Vân nhanh chóng bị bàn cờ huyền ảo đó làm cho lóa mắt. Nàng vội chạy về phía Thất Tinh đang ngồi nghỉ mệt gần đó mà ngoan ngoãn làm khán giả.

“Xem bao nhiêu lần cũng không chán, đây chính là lý do ta thích tìm cô chơi cờ, bàn cờ này thật sự vô cùng kỳ ảo, đúng là giang sơn kỳ do Càn khôn phiến tạo nên có khác.” Bạch Mặc Tử lên tiếng khen ngợi bàn cờ vô cùng chân thật trước mắt, hắn đã từng thấy qua rất nhiều giang sơn kỳ. Những thứ giang sơn kỳ mà Trịnh Khinh Ái nắm giữ vẫn luôn khiến hắn không ngừng trầm trồ.

Trịnh Khinh Ái nhấp một ngụm trà, ngón tay mân mê vài vệt xanh trên thành ly.

“Trước hết, nói ta nghe, chuyện giang hồ mà ông tìm được là gì?”

Bạch Mặc Tử “…”

Yêu vương ho một tiếng, tiếp lời.

“Trước thì… để ta đi trước nha.” Bạch Mặc Tử phất tay áo, từ phía của hắn bắt đầu hiện lên những quân cờ với các kí hiệu đặc biệt.

Bạch Vân nhìn hai người kia chơi cờ, nàng cúi người xuống rồi giật lấy một cánh hoa của cỏ u quỳnh được Thất Tinh trồng, sau đó cho vào miệng, cảm giác như vừa ăn một loại kẹo, cánh hoa của cỏ u quỳnh khi còn trên cây thì mỏng như lụa, lúc rời cành lại cứng rắn, nhìn qua hệt như một loại ngọc. Nhưng khi cho vào miệng lại nhanh chóng tan ra, vô cùng ngọt ngào.

“Ai cho cô ăn?” Thất Tinh nhìn mồ hôi nước mắt của mình bị Bạch Vân lấy ăn vặt thì dĩ nhiên nổi giận, nhưng vẫn chưa kịp quát lên thì đã bị người kia nhét một cánh hoa vào miệng.

Thất Tình uất ức chép chép miệng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa. Bạch Vân thấy thế nên cho hắn thêm một cánh hoa khác.

“Cờ giang sơn này chơi như nào vậy?”

Thất Tình ngậm lấy cánh hoa, đợi chờ hương vị ngọt ngào đó dần tan biến trong miệng của mình, lúc này mới bắt đầu giải thích.

“Trước hết thì mỗi người có hai mươi lăm quân, gồm sáu quân phòng thủ, bảy quân bộ binh, năm quân thuỷ bình, ba quân pháo binh và bốn quân kỵ binh. Mỗi bên sẽ có năm cột thành, cho quân vây quanh cột thành là sẽ công thành thành công. Ván cờ sẽ kết thúc khi diệt hết quân đối phương hoặc công hết cột thành.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 35

Bạch Vân hiểu ra liền à lên, nói cách khác, đây là một bàn cờ mô phỏng một trận chiến thật. Mà Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Mặc Tử chính là hài bậc đế vương đang chuẩn bị tranh đấu. Thảo nào mới…

“Là một nước cờ định thiên hạ, một hợp quân định giang sơn, hai đế vương phân chia sông núi.”

Bạch Vân ngắt thêm một cánh hoa U Quỳnh, ngậm vào miệng. Bạch Mặc Tử đã bố cờ xong, cả sáu quân phòng thủ đều được đặt ở vùng biên giới, dường như muốn chặn đứng đường tiến công của Trịnh Khinh Ái, hắn đã rút kinh nghiệm từ những lần trước, người đối diện thường xuyên dùng chiến lược đánh nhanh thắng nhanh, vậy thì chỉ cần hắn chặn đường tiến công của nàng, Trịnh Khinh Ái sẽ chỉ có thể thủ mà không thể tiến.

“Hắc Sát môn dạo gần đây đang truy lùng một kẻ phản bội, nghe bảo kẻ đó đang lẩn khuất ở trong địa phận thành Khung Thương và nơi Thiên Yêu vực này.” Bạch Mặc Tử kết thúc bằng một thông tin mà hắn nghĩ là quan trọng.

“Tin này ta đã biết rồi.” Thiên nữ cười nói.

Ta đang giữ kẻ đó trong nhà. Bạch Vân âm thầm bổ sung trong lòng. Nàng một bên nhấm nháp vị ngọt của cỏ u quỳnh, một bên chê bai thông tin của yêu vương.

“Vậy tin minh chủ võ lâm dựa vào đại hội võ lâm để kén rể cho đứa con gái ngu ngốc của hắn, cô nghe chưa?” Bạch Mặc Tử bổ sung.

Trịnh Khinh Ái khẽ ồ lên.

“Mới mẻ đấy, nhưng ta không quan tâm đ ến giang hồ cũng lắm rồi.”

“Thế… thế việc Đọa Lạc Điêu Linh mất tích thì sao?”

Thiên nữ lúc này đã bố cờ xong, như cũ bố trí quân phòng thủ ở cột thành, địa thế dòng sông của ván cờ kéo dài từ thành luỹ của nàng ta sang đến thành trì của hắn, vì thế Bạch Mặc Tử đã cẩn thận đặt pháo binh canh giữ ở đầu sông bên mình. Hẳn Trịnh Khinh Ái thực sự có ý định dùng đường thuỷ tiến sang, vì vậy ả đã cho hai quân thuỷ binh tiến vào lòng sông.

Bạch Mặc Tử để ý một điểm nữa. Trịnh Khinh Ái sử dụng hợp binh gồm một pháo binh và ba bộ binh ở biên giới, dường như thật sự muốn công thành.

“Ta không có hứng thú với yêu tộc. Mời ngài đi tiếp, yêu vương đại nhân.”

Bạch Mặc Tử loay hoay bố cờ, hắn nhanh chóng đưa hai quân pháo binh đến biên giới, sẵn sàng đánh trả nếu Trịnh Khinh Ái có ý định tiến công. Hắn không phải kiểu người chủ động, chiến thuật của Bạch Mặc Tử tương đối mềm dẻo, hắn sẽ thuận theo bài bố của đối phương mà nghĩ ra đối sách.

“Thế… tin tức về Tôn Quỳnh An, con gái của trung thần nhà Hán, Tôn Diệc, sau khi té xuống nước suýt chết thì như biến thành người khác thì sao?”

Trịnh Khinh Ái thở ra một hơi dài, Bạch Mặc Tử lại vội vàng bào chữa.

“Mấy cái tin về việc nhập hồn này nọ trước đây cô hứng thú lắm mà?”

Thiên nữ lắc đầu.

“Không còn nữa rồi.”

“Thôi được rồi, coi như ta sẽ nhận tất cả tin này, giờ nói ta nghe, lần này ông muốn gì?” Trước dáng vẻ cùng đường của yêu vương, Trịnh Khinh Ái lại thong dong bố cờ, chậm rãi di chuyển tất cả các quân của mình vào vị trí cần thiết.

“Đến lượt ông.”

Bạch Mặc Tử nghe thế thì mừng muốn chết, hắn vội nói.

“Vậy thì tốt quá, nhưng lần này thứ ta muốn cũng khá quan trọng, đúng dịp, ta sẽ nói với cô.”

Bạch Mặc Tử đặt các quân kỵ binh vào biên giới, thành trì của hắn giờ đây không một lỗ hổng, dẫu Trịnh Khinh Ái có dùng đường thuỷ hay đường bộ.

Thiên nữ không phản hồi, nàng ta từ từ di chuyển hợp quân tấn công vào lớp khiên chắn của Bạch Mặc Tử, nhưng vì đối phương phòng thủ quá chắc chắn, cuộc tấn công mà Trịnh Khinh Ái bày ra hoàn toàn vô dụng. Nhưng một hướng khác thì quân thuỷ binh của nàng ta đã từ cuối sông tiến đến giữa sông, dù vậy cũng vô ích, pháo binh của Bạch Mặc Tử đã đợi sẵn ở đầu sông rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 46

“Trịnh Khinh Ái, nước đi hôm nay của cô tệ quá.” Bạch Mặc Tử mở miệng chê trách Thiên nữ, hắn dùng pháo binh cùng kỵ binh của mình tấn công đám quân vô dụng của Trịnh Khinh Ái. Vì không phải lúc nào cũng có thể đàn áp được người đối diện, thế nên hắn vô cùng vui vẻ.

Ấy thế mà Trịnh Khinh Ái lúc này lại cắt ngang niềm vui đó.

“Nếu thứ ông muốn là vật nằm trong chốn cấm cung của hoàng gia, ta sẽ không giúp ông.” Trịnh Khinh Ái chống cằm, Bạch Vân nhìn hai người kia, có chút bối rối không biết phải nói sao. Sắc mặt của Bạch Mặc Tử lúc này có vẻ không tốt lắm. Hai người này còn chưa đánh cờ xong mà? Nàng còn muốn biết ai thắng ai thua đó, có thể nào đánh cờ xong rồi mới cãi nhau không?

“Ông hẳn biết rõ lý do ta không làm được, Mặc Tử.”

Lời của Trịnh Khinh Ái vừa dứt, đôi mắt Bạch Mặc Tử chuyển sang vàng kim, đồng tử hẹp dài hệt như đôi mắt của thú ăn thịt, từ phía sau lưng hắn, xuất hiện những chiếc đuôi màu đỏ, trông như đuôi của hồ ly. Hắn gầm lên.

“Trịnh Khinh Ái!”

“Chủ nhân!”

Thất Tinh đứng dậy, hắn cựa mình, cả cơ thể trở về nguyên hình là một con ngựa đen có cánh lẫn sừng. Rất nhanh chạy đến phía Trịnh Khinh Ái, dường như sẵn sàng chiến đấu với Bạch Mặc Tử.

Bạch Vân có chút không biết phải làm thế nào, hai người rõ ràng ban đầu đang vừa chơi cờ vừa nói chuyện vui vẻ mà, sao tự nhiên lại quay sang định đánh nhau vậy?

Trái ngược với vẻ hung tợn của Thất Tinh và Bạch Mặc Tử, Trịnh Khinh Ái chỉ chậm rãi di chuyển đôi tay, quân thuỷ binh lúc này không tiến sâu đến thượng nguồn, mà dừng lại ở giữa sông, nàng phân quân, tất cả quân cờ chủ lực của nàng lúc này đều tụ họp ở bên biên giới của Bạch Mặc Tử, hai pháo binh, bốn kỵ binh và bốn bộ binh, chỉ trong nháy mắt, hai cột thành của hắn đều biến mất.

“Á!” Bạch Mặc Tử chợt ré lên, trong thoát chốc đã trở lại hình người, hắn ta ôm bàn cờ. “Sao mất hai cột thành rồi?”

“Do ông không để ý đấy, nhiều đuôi thế cơ mà. Có khi bị mất tầm nhìn, có cần ta giúp ông dọn bớt chúng không?” Trịnh Khinh Ái nở nụ cười, nàng gấp lại quạt trên tay, dáng vẻ nghiêm túc.

Bạch Mặc Tử “…”

“Trà đã cạn.” Yêu vương vội nói.

“Ông còn chưa uống giọt nào.” Thiên nữ bổ sung.

Bạch Mặc Tử nhanh chóng cầm lên tách trà, đổ vào miệng.

“Trà đã cạn, luận cờ đã đủ, ta xin phép cáo biệt trở về.”

“Ồ, ông về sớm thế? Để ta tiễn nhé?” Trịnh Khinh Ái vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế.

“Không cần, không cần.” Bạch Mặc Tử xua tay, rồi như sợ sẽ bị bắt lấy, hắn xoay người, tựa như một làn khói mà biến mất trước mặt ba người.

Thất Tinh từ lúc nào đã biến trở lại thành hình người, hắn trước giờ chướng mắt Bạch Mặc Tử kia nhiều rồi, nay hắn ta lại càng quá đáng hơn. Còn muốn tấn công Trịnh Khinh Ái, Thất Tinh chẳng hiểu sao chủ nhân của mình vẫn xem Bạch Mặc Tử là khách nữa.

“Chủ nhân! Hay là sau này người cứ mặc kệ hắn ta đi.”

Trịnh Khinh Ái ngẩng đầu nhìn Thất Tinh, hắn dường như hiểu ý nàng muốn gì, chậm rãi cúi đầu thấp xuống một chút. Thiên nữ gõ nhẹ quạt lên trán hắn, cười bảo:

“Đồ màu mè đó không có ý xấu, ông ta chỉ hơi ngốc nghếch thôi.”

Thất Tinh không biết phải nói gì nữa, đành phải cam chịu gật đầu.

Còn Bạch Vân từ nãy đến giờ đã để ý đến bàn cờ này từ lâu, nàng nhanh chóng ngồi vào bàn, chiếm lấy vị trí của Bạch Mặc Tử rồi đưa bốn quân phòng thủ về cột thành của mình. Sau đó lại dùng hợp quân đến gần sông, chặn đường lui của Trịnh Khinh Ái.

“Mời nàng.”

Thiên nữ nhìn bàn cờ trước mặt, nàng ta dường như ngẩn người trong chốc lát. Sau cùng, Trịnh Khinh Ái chậm rãi di chuyển một quân kỵ binh về phía dòng sông, nơi mà Bạch Vân đang chặn lấy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 43

“Bạch Vân sẽ mềm lòng với ta chứ?”

Là được dịp công thành, nhưng chần chừ chẳng nỡ.

Liệu đây có lại là một ván cờ hòa hay không?

____________________________________

“Bàn kế, bày binh thì không được mềm lòng.” Trịnh Khinh Si cười nhìn học trò nhỏ đang rối rắm của mình. Nàng chỉ về ba cột thành đã bị phá vỡ.

“Con vì mềm lòng không muốn để mất quân kỵ binh, nên mới phải hi sinh hai cột thành này đây.”

Học trò nhỏ mím môi, nàng đưa đôi mắt to tròn của mình nhìn vào Trịnh Khinh Si, trong vô cùng uất ức.

“Nhưng… Phải có cách nào đó để không mất quân cờ nào chứ?”

Trịnh Khinh Si nhướn mày, nàng cầm quạt gõ lên trán học trò nhỏ của mình. Học trò nhỏ bị gõ đầu thì mếu máo, Trịnh Khinh Si nhìn vẻ mặt uất ức của nàng ta lại muốn bắt nạt. Nghĩ là làm, nàng nhéo lấy má người kia.

“Mấy cái lý lẽ này là Tiền dạy con đúng không? Sao con lại đi học anh ấy hả?”

Học trò nhỏ ôm lấy hai má bị nhéo đến đỏ bừng, nàng nhìn đi chỗ khác.

“Nh… nhưng đúng mà…”

“Lý lẽ đó không sai.” Trịnh Khinh Si mỉm cười. “Nhưng phải xét theo góc nhìn nào đã. Sư huynh của ta vốn là người tu tiên, dĩ nhiên anh ấy càng tích được nhiều công đức càng tốt. Mà một khi đã tu tiên sẽ mang cốt tiên, không như người trần nữa.”

“Vậy sư tôn vẫn là người trần ạ?” Học trò nhỏ nắm lấy góc áo của nàng, nhỏ giọng hỏi.

“Ta không tu tiên, học trò nhỏ, cái chúng ta theo là võ học, chúng ta là người trần, chúng ta có hỉ nộ ái ố, nhưng đôi khi không được mềm lòng.”

Học trò nhỏ càng nghe càng rối rắm, có phải do nàng còn quá bé không? Nếu nàng bảo nàng không hiểu thì sư tôn có chê nàng ngu ngốc hay không?

Nàng lúc này rất ghét việc mình không thể lớn nhanh hơn một chút, để có thể hiểu chuyện hơn, sư tôn sẽ không cần cực nhọc giải thích như vậy.

“Vậy tại sao người trần có hỉ nộ ái ố lại không được mềm lòng, mà người tu tiên không còn là người trần nữa thì lại được mềm lòng ạ?”

Trịnh Khinh Si gãi đầu, chà, dạy một đứa bé sao mà khó thế nhỉ? Nàng bế học trò nhỏ lên, nhẹ nhàng đặt nàng ta lên ghế, sau đó quay về ngồi đối diện.

“Giả như, con có một cái nhà rất đẹp…”

“Nhà đó có sư tôn không ạ?”

“… Quan trọng sao?”

“Con muốn ở cùng với sư tôn.”

Trịnh Khinh Si thở dài, nói tiếp: “Giả như con và ta có một cái nhà rất đẹp, nhưng lại có một kẻ đến khóc lóc bảo là nếu con không cho hắn đốt nhà thì nhà của hắn sẽ bị người khác đốt. Vậy nếu con mềm lòng với hắn, con sẽ mất nhà của con và ta.”

Học trò nhỏ như hiểu ra, nàng vỗ tay.

“Vậy con không cho hắn đốt nhà, nếu không sư tôn và con sẽ không còn chỗ ở nữa.”

“Đúng vậy. Còn người tu tiên thì lại khác.”

“Bởi vì họ không có nhà để ở ạ?” Học trò nhỏ nhanh nhảu hỏi.

“Khụ.” Trịnh Khinh Si bị nàng chọc cho bật cười, những vị sư tôn ngộ không bác bỏ, ngược lại còn đồng tình.

“Nói đúng hơn thì người tu tiên không cần nhà, nên họ có thể mềm lòng với hắn.”

Học trò nhỏ nhìn bàn cờ, nàng nghiêng đầu, nhìn tường thành hỗn độn trước mặt, sau đó lại nhìn sang Trịnh Khinh Si đang mỉm cười với mình.

Cuối cùng chẳng biết nghĩ gì mà nàng lại thôi thủ thành, đồng thời mang tất cả các quân của mình công sang phía sư tôn.

“Đây không phải là đốt nhà đúng không ạ? Vậy… Sư tôn có thể mềm lòng với con không?”

Trịnh Khinh Si bị vẻ mặt dễ thương của học trò mình đánh bại, nàng phe phẩy quạt, sau đó chậm rãi phân quân, đưa tất cả quân tránh khỏi cột thành, như thể mời người vào đánh chiếm.

Nàng nhìn vẻ mặt vui vẻ của người đối diện, rồi nhẹ nhàng đưa tay chạm vào má nàng ta, xoa lấy.

“Học trò nhỏ của ta, con nên biết là không có ai cho không con bất cứ thứ gì, kể cả ta.”

“Vậy nếu ta mềm lòng với con rồi… Thì học trò nhỏ có sẵn sàng mềm lòng vì ta không?”

[ Hồi ức của??? ]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.