Đất lạnh lẽo chôn ngàn sinh mạng
Núi sông kia sớm rạng suy hưng
Chiến tranh bao thuở thì dừng
Người thành phản tặc, kẻ xưng anh hùng.
Bạch Vân nhắm mắt lại, rồi lần nữa mở ra, cơn đau khắp người ngày càng trở nên rõ ràng hơn khi nàng hít thở.
Bạch Vân muốn ngủ, nhưng trớ trêu thay, nội thương của chính mình lại khiến cho nàng từ trong cơn mơ tỉnh lại.
Dường như sau khi trở thành hộ pháp bên cạnh Hắc Tử Sang, Bạch Vân đã quên mất cảm giác đau đớn là như thế nào rồi.
Bởi vì nàng chỉ đứng bày kế cho đám sát thủ làm việc thôi, có phải đi giết ai nữa đâu.
Nếu là Bạch Vân hồi 20 tuổi, nàng hẳn sẽ vui vẻ đem khoe Huyễn Dạ là “Em nhìn nè chị tàn phế rồi.”
Nhưng giờ thì nàng làm sao mà khoe nổi đây…
Bạch Vân cố ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mặt trời hắt vào trong, tựa như một làn sóng quét vào những ngõ ngách tăm tối của ngôi nhà.
Đôi mắt nâu sáng của nàng vô thức dõi theo những nơi ánh mặt trời lui đến, kệ đựng thuốc, bộ bàn ghế gỗ, và chính nàng.
Bạch Vân bật cười, cơn đau theo từng cái run người chạy dọc khắp cơ thể khắp cơ thể khiến nàng hít sâu thêm vài hơi.
Cuối cùng, nàng khóc.
Bạch Vân đã mong Hắc Tử Sang sẽ không đuổi cùng giết tận mình.
Nàng đã mong ông ta sẽ chừa cho nàng một con đường sống, nàng đã mong cha nàng…!cha của nàng…
Tiếng gót giày nhẹ nhàng bước trên thềm gỗ làm Bạch Vân giật mình, nàng hít vào một hơi sâu, cố để người khác không trông thấy dáng vẻ yếu đuối của mình vào lúc.
Nàng ngẩng đầu lên, phát hiện bầu trời đã tắt nắng tự lúc nào.
Thiếu nữ váy trắng kia đã từ từ trở lại, tà váy chấm đất, nhẹ nhàng lại uyển chuyển.
Nàng ta giờ đây cầm trên tay một chiếc bình sứ trắng.
Quạt ngọc gõ nhẹ lên mặt bàn, rồi mới từ từ tiến đến chiếc ghế gỗ nhỏ.
Thiếu nữ chần chừ một chút, cuối cùng cũng chậm rãi vén lên tà áo Nghiên Tịch trắng tinh để ngồi xuống ghế, bàn tay lúc này đang phe phẩy chiếc quạt bằng ngọc của mình, hồi sau mới cất giọng.
“Có muốn nghe một điển tích xưa không?”
Không đợi Bạch Vân đáp lời, nàng ta liền gấp lại quạt, bắt đầu kể chuyện.
“Cổ chí kim, vua của các loài chim sẽ luôn tìm chỗ trú chân nơi những loài cây vương giả.
Câu chuyện này cũng không ngoại lệ.” Giọng điệu của thiếu nữ nhẹ nhàng, hệt như chuông reo, suối chảy, âm thanh đó kéo Bạch Vân ra khỏi những nỗi đau thể xác và chu du theo giọng nói của nàng ta.
“Thuở xưa, có một con phượng hoàng xinh đẹp làm tổ trên cây ngô đồng.
Một ngày nọ, nhân lúc phượng hoàng rời tổ kiếm ăn, có con chim ưng đến, lén lút đặt trứng của mình vào tổ của loài chim cao quý kia, đồng thời cũng đánh cắp một quả trứng của phượng hoàng.”
“Đến khi trứng nở, con chim ưng lạc loài kia cứ ngỡ mình là phượng hoàng, ngày ngày theo anh chị nó ra oai, thế nhưng muôn loài thấy nó khác lạ, xì xào bàn tán.
Dần dần, chính nó cũng tự thấy mình khác lạ.
Thế nên…”
Dừng một chút, thiếu nữ xoè ra quạt ngọc, nhẹ nhàng phe phẩy trước ngực mình.
“Nó học theo những con phượng hoàng đi trước, lấy lửa thiêu rụi thân mình, để lột xác hoàn toàn thành phượng hoàng cao quý.”
“Kết quả, nó thành một con chim ưng quay.”
Bạch Vân thở hắt ra, nàng cười trừ:
“Má đào đang trêu cợt tôi sao?”
Trịnh Khinh Ái mỉm cười.
“Chim ưng lột xác vội vàng, ngỡ rằng mình hoá phượng hoàng, nhưng không.
Thế thì cô nghĩ mình là chim ưng lạc loài, hay phượng hoàng bị đánh cắp đây.”
Bạch Vân im lặng một chút, cuối cùng nhẹ nhàng đáp lại.
“Cảm tạ má đào đã chỉ dạy.”
“Ta thích sự hiểu chuyện của cô.” Người đối diện chợt nói.
“Cô nghĩ sao về việc làm học trò của ta?”
Bạch Vân ngẩn ra một hồi, lần đầu tiên nàng gặp một má đào trực tiếp đến thế này.
Nhưng nhìn tới nhìn lui một lúc, nàng dường như hiểu ra mà à lên.
“Có thể cô không nhìn thấy, nhưng tôi tàn phế rồi, không làm trâu làm ngựa cho cô được.”
Trịnh Khinh Ái bật cười.
“Thế nếu ta chữa được cho cô, cô sẽ làm trâu làm ngựa cho ta sao?”
“Tôi phải làm trâu làm ngựa sao?”
“Ta là người mù.” Người đối diện nói.
“Người mù không cần trâu ngựa.”
“Nhưng đồng thời ta cũng là một y sư, có một vườn thuốc nhỏ, người thường giúp ta chăm sóc vườn thuốc vừa bị cảm mạo mà chết, nên ta cần người mới thay thế.”
Bạch Vân im lặng nghe người kia nói, ban đầu còn cảm thấy có lý.
Nhưng sau đó liền nhận ra chỗ khác thường, nàng cật lực ngẩng đầu lên, bởi vì tay chân không thể cử động, Bạch Vân chỉ có trừng mắt nhìn Trịnh Khinh Ái.
Dối trá, làm gì có chuyện chữa được cho một người tàn phế mà lại không thể chữa cảm mạo được chứ?
Thấy Bạch Vân vẫn một mực im lặng, Trịnh Khinh Ái hơi nghiêng đầu, cuối cùng thoả hiệp.
“Được rồi, cô có thể không nhận ta làm thầy.” Nàng ta nói, dáng vẻ dửng dưng.
“Dù sao ta là một kẻ mù loà, đột ngột nhận một kẻ không rõ danh tính làm học trò có vẻ cũng không tốt.”
Bạch Vân lúc này khẽ cười, dường như lúc này nàng mới có lại dáng vẻ minh mẫn của mình.
“Má đào lại đùa tôi rồi, tôi biết má đào đã biết tôi là ai.”
“Hm…!Cô lấy gì khẳng định điều đó?” Trịnh Khinh Ái cười hỏi.
“Mạn phép được hỏi má đào bị mù vào năm bao nhiêu tuổi?” Bạch Vân cẩn thận hỏi.
“21 tuổi.” Người đối diện thành thật đáp, sau đó chậm rãi bổ sung.
“Bây giờ ta 23.”
“Mười năm trước, Hắc Sát môn đã rất nổi tiếng trong giang hồ, dấu hiệu của họ không ai không biết rõ, chuôi chuỷ thủ của tôi cũng có khắc.
Tuy giờ đây tôi không cử động, nhưng tôi vẫn biết rõ rằng dao của mình đã không còn.
Người lấy nó chỉ có thể là má đào mà thôi.”
Trịnh Khinh Ái khẽ phì cười, nàng ta lấy ra chuỷ thủ của Bạch Vân từ trong tay áo, sau đó đặt nó lên bàn.
“Không sai.”
Bạch Vân muốn cử động người lần nữa, thế nhưng lại đau đến không thở ra hơi.
Trịnh Khinh Ái chợt đứng dậy, chậm rãi đi đến kệ thuốc trong nhà, nàng ta cầm giỏ tre, tay sờ vào từng loại thảo dược đã được xếp gọn trên kệ, cuối cùng lấy ra vài loại, mang về phía Bạch Vân.
“Nằm im, ta thay thuốc cho cô.”
Bạch Vân hơi ngạc nhiên, nàng mím môi một chút, sau đó nhìn xuống quần áo mình.
“Cô băng bó cho tôi…?”
Trịnh Khinh Ái nghe nàng hỏi thì hơi nhếch khoé môi lên, Bạch Vân chợt rùng mình.
Bởi vì đôi mắt người nọ luôn bịt kín, thế nên khi nàng ta mỉm cười, Bạch Vân chẳng biết nàng ta đang cười thật hay giả, và đôi mắt kia đang nhìn đi đâu.
“Ta sờ của ta, rồi sờ của cô là tự biết.”
“…!Có nghĩa là, cô c0i quần áo của tôi…!rồi băng bó cho tôi?” Khuôn mặt Bạch Vân cô thức đỏ lên.
Trịnh Khinh Ái hơi nghiêng đầu.
“Cô ngại sao?” Nàng ta khẽ cười.
“Ta và cô đều là nữ, cô có thì ta cũng có, cô ngại gì chứ?”
Chợt, giọng Trịnh Khinh Ái hơi nâng lên, đầy vẻ trêu cợt.
“Ta thậm chí còn to hơn.”
“…”
Bạch Vân xấu hổ quay đầu đi, nàng mím chặt môi, sau một hồi phân vân lưỡng lự, cuối cùng mới đáp lại.
“Phiền má đào giúp đỡ.”
Trịnh Khinh Ái khẽ cười.
Bàn tay dịu dàng chạm lên lớp vải, vuốt dọc theo từng dải băng trắng tinh, rồi nhẹ nhàng chạm đến nút thắt ở eo của Bạch Vân.
Tháng 12 năm nay tuyết đột nhiên ngừng rơi từ sớm, nhưng nhiệt độ vẫn không tăng mấy, trời càng tối, nhiệt độ càng giảm mạnh, Bạch Vân thậm chí có thể nhìn thấy khói bay ra từ miệng mình.
Ngón tay của Trịnh Khinh Ái vuốt nhẹ nút thắt, chậm rãi lần mò từng chút một.
Để rồi khi tay nàng ta bắt đầu kéo sợi dây, Bạch Vân cảm nhận sự xung động từ vùng eo lan dần ra khắp cơ thể, đau, đau nhiều hơn bao giờ hết.
“Shh…!Nằm yên.” Trịnh Khinh Ái lên tiếng, ngón tay vẫn đang nhẹ nhàng kéo, hơi thở Bạch Vân nặng dần theo mỗi nút thắt được gỡ ra.
Nàng thở hắt lần nữa khi Trịnh Khinh Ái dừng lại.
“Còn một nút thắt nữa” Trịnh Khinh Ái nói khẽ, ngón tay thon dài của nàng chen vào giữa nó, bàn tay chậm rãi kéo ra ngoài, lúc kéo dùng lực có chút mạnh, khiến Bạch Vân suýt thì kêu thành tiếng.
Trịnh Khinh Ái dừng tay lại khi nghe thấy tiếng thở d0c của người kia.
Đầu ngón tay nàng khẽ run lên.
“Má đào cứ tiếp tục, tôi không sao.”
Bạch Vân nhắm chặt mắt, mạnh miệng nói.
Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu, chậm rãi đưa ngón tay đã gỡ nút thắt lên môi, nhẹ nhàng ngậm lấy.
Hai hàm răng cắn lấy đầu ngón tay, nhìn qua xinh đẹp lại lẳng lơ, nhưng Bạch Vân đang nhắm mắt lại chẳng thể nhìn được.
Trịnh Khinh Ái không đáp lời Bạch Vân, nàng dứt khoát gỡ hẳn nút thắt ra, Bạch Vân nghiến chặt răng, cố gắng không phát ra âm thanh nào.
Mồ hôi trên thái dương theo gò má chảy xuống gối.
“Cố chịu một chút.” Trịnh Khinh Ái bất chợt lên tiếng.
Nàng ta đắp một chút thuốc vào mảng băng trắng đã được mở ra, máu đã đông lại, bám thành từng mảng sậm màu.
Nàng ta im lặng một chút, cuối cùng mới chậm rãi cột lại dải băng.
“Chỉ vậy thôi.” Nàng ta cầm giỏ thuốc trở lại bàn, Bạch Vân từ từ lấy lại hơi thở của mình, Trịnh Khinh Ái đứng cạnh bàn gỗ, che đi một phần ánh sáng đến từ ngọn đèn dầu lập loè.
Bạch Vân định lên tiếng cảm ơn, thế nhưng ánh đèn bất chợt bị dập tắt.
Và chất giọng như tiếng chuông ngân của người nọ lại dịu dàng vang lên.
“Đến lúc ngủ rồi.”
Tiếng bước chân dẫm nát lá khô nhỏ đến mức không thể nghe ra được, bóng dáng nhỏ bé của thiếu nữ lao đi vun vút trong rừng bạch dương, nàng ta dừng lại trước vết máu bên dưới vách vực, sau đó dường như nhân ra thứ gì, lập tức quay đầu về sau.
Thứ ám khí có sắc xanh nhanh như chớp vụt qua, Y nghiêng người, dễ dàng tránh né.
Nàng chỉ kịp nhìn thấy nó xoay một vòng lớn trên không trung, để rồi quay trở về tay của một má đào váy trắng.
Trịnh Khinh Ái xoay quạt ngọc trong tay, nghiêng đầu.
“Nghe bảo Hắc Sát môn trước nay nổi tiếng với tam đại huyết quỷ, thanh quỷ chuyên mưu lược, tử quỷ chuyên chiến đấu và bạch quỷ chuyên ám sát.” Trịnh Khinh Ái chợt nhớ tới những mảnh vỡ sắc xanh bên cạnh Bạch Vân khi vừa tìm thấy nàng.
“Hẳn người mà ta nhặt được có lai lịch không nhỏ nhỉ?”
Y rút từ tay áo ra hai thanh chuỷ thủ, tiếng dây xích bên trong va vào nhau phát ra âm thanh chói tai.
“Trả người, nếu không thì đừng trách.”
“Thật bất công nếu ta dùng toàn lực đánh với cô.” Trịnh Khinh Ái ngược lại không có vẻ gì là sợ sệt, nàng nhìn vào chiếc mặt nạ quỷ được Y đeo trên mặt.
Cuối cùng nhẹ nhàng bật cười.
“Ta nhường cô một cánh tay, được không?”.