Đế Thiên vội cho thuyền về bếnTướng Thương kia ra lệnh lùi binhVũ quân giữa biển một mìnhĐịnh so sức với cá kình hay chăng?
Quỳnh An bịt một chiếc khăn trên mặt, còn đeo thêm cả găng tay, cô hít một hơi sâu, chậm rãi gỡ ra giấy gói, để lộ một ít bột màu vàng cam bên trong. Thứ này được gọi là hùng hoàng, vốn là một chất độc, nhưng vẫn thường được dùng để đuổi rắn.
Sáng hôm nay, thiên nữ đột nhiên đến nhờ Quỳnh An rải một ít hùng hoàng trong phòng nàng ta để đuổi rắn.
Cô nghe tới rắn thì chỉ thấy hãi hùng, quán trọ có rắn thì phải báo với tiểu nhị chứ. Thế nhưng Trịnh Khinh Ái chỉ bảo cô không cần nóng, cứ làm theo lời nàng ta là được. Quỳnh An ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại vội vàng hỏi có nên rải ở những phòng khác nữa không.
Thiên nữ mỉm cười, đáp lại.
“Con rắn lục đuôi đỏ này chỉ nhắm vào ta. Nhưng để đề phòng thì cứ làm theo ý cô đi.”
Đã thế, trước khi rời đi Trịnh Khinh Ái còn để lại một câu khiến Quỳnh An lo lại càng lo.
Nàng ta nói: “Cẩn thận.”
Quỳnh An gạt đi nước mắt không có thật, ngoan ngoãn làm tiếp nhiệm vụ của mình, đem hùng hoàng rải ở góc phòng.
Về phần Trịnh Khinh Ái, nàng ta cùng ba người kia đi một lát thì đã đến được thẩm đường của thành Vãn Xuân. Nói xa thì không xa, nói gần cũng chẳng gần, nơi này nằm trong một góc hẻo lánh ít ai đến gần, thế nên vừa trông qua đã thấy hai chữ thẩm đường cùng chiếc chuông treo phía trước vô cùng nổi bật.
Bạch Vân ngẩng đầu nhìn cánh cửa gỗ được sơn đỏ trước mặt, nàng đã gặp qua rất nhiều thẩm đường, nên cũng không quá ngạc nhiên nữa.
Nơi đây là làm việc gì, nàng dĩ nhiên cũng rõ.
Bạch Vân khi còn là sát thủ của Hắc Sát môn từng nhận nhiệm vụ giết một gia đình nhỏ. Sau khi các đồng môn siết cổ từng người, nàng ra lệnh châm lửa đốt ngôi nhà tranh đó để phá hủy tất cả những dấu vết mà mình để lại.
Nhưng vì bản tính tò mò nên Bạch Vân có lén lút đến thẩm đường để xem thử. Khi biết Thẩm y sư lúc đó là một má đào, Bạch Vân đã thoáng ngạc nhiên, dù sao phụ nữ làm nghề này cũng rất hiếm, chưa kể xã hội này trọng nam khinh nữ, nhưng mọi người trong thẩm đường kia có vẻ vô cùng tin tưởng nàng ta, không có vẻ gì là nghi kỵ cả.
Bạch Vân loáng thoáng nghe những người trong thẩm đường gọi nàng là Lâm Ngọc Khanh Khanh.
Lâm Ngọc Khanh Khanh có vẻ là một người câm, đi cùng nàng là một ả thẩm tâm sư, hai người đó vừa nhìn thì đã biết rằng nạn nhân bị giết trước rồi mới bị thiêu cháy, nếu muốn bắt được người phải huy động thêm một thẩm chứng sư nữa để tiện tìm bằng chứng. Thẩm tâm sư nhìn mắt của nàng ta, chậm rãi thuật lại lời Lâm Ngọc Khanh Khanh nói cho những người khác nghe. Theo như Bạch Vân nghe lỏm được, các nàng bảo là có quen biết với một thẩm chứng sư, có thể mời người đó đến.
Kết quả Bạch Vân còn chưa biết có mời được hay không, thì đã phải trở về Hắc Sát môn rồi. Dù bản thân nàng cũng biết, dù có tìm được hay không thì sự việc vẫn thế, triều đình khi biết vụ án có liên quan đến các bang phái trong giang hồ thì sẽ ngừng việc điều tra lại, tránh mâu thuẫn.
Bạch Vân thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, lúc này quay sang Trịnh Khinh Ái, Lý Liên Anh vẫn đang nắm chặt lấy tay nàng ta, dường như không hề có ý muốn buông ra. Nàng cau mày, bước về trước, muốn chen vào giữa. Thế nhưng Lý Liên Anh giữ quá chặt, Bạch Vân cũng không dám dùng nhiều sức.
Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu nhìn vẻ trẻ con của hai người, sau đó mỉm cười, vỗ vào bàn tay của Lý Liên Anh.
“Liên Anh, ngoan, buông ra.”
Bạch Vân “…”
Lý Liên Anh được vuốt đuôi thì vô cùng ngoan ngoãn, lập tức bỏ tay khỏi Trịnh Khinh Ái, Bạch Vân nhanh như chớp chen vào, nắm lấy tay nàng ta. Ngón tay như có như không cọ xát, muốn bôi hết dấu vết của cô ta đi.
Trịnh Khinh Ái ngoắc ngón tay, Bạch Vân cúi xuống, nghe thấy tiếng cười khe khẽ của Thiên nữ.
“Tri-kỷ sẽ ghen như thế này sao?”
Hai người tay trong tay, nhanh như chớp bước vào trong thẩm đường. Lý Liên Anh có ám ảnh tâm lý với nơi này, cũng chỉ dám đứng ở bên ngoài.
Trác Ân cho người đứng bên ngoài canh chừng Lý Liên Anh, còn bản thân thì dẫn Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái vào trong thẩm đường, ba người rẽ vào lối nhỏ, đi sang một gian phòng khác, Bạch Vân ngẩng đầu lên nhìn, trên đó ghi rõ ba chữ “thẩm y tư”.
Cửa vừa mở, mùi tử thi đã tràn vào cánh mũi, Bạch Vân chau mày, quay sang hỏi Trác Ân.
“Thẩm y sư đâu?”
Trác Ân không đáp, chỉ vào cái xác đầu tiên từ phải qua.
“Đây.”
Hắn nói xong thì liền đeo lên khăn bịt mặt, cũng chẳng hề chia cho Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái cái nào. Bạch Vân bất đắc dĩ phải lấy ra khăn tay, che miệng của mình lại.
Trịnh Khinh Ái thong thả lấy ra một hòn đá nhỏ, trông như thạch anh từ tay áo, chậm rãi bước vào.
Làn khói đen vẫn đang tụ kín trong phòng, thứ mà Trác Ân cùng Bạch Vân chẳng thể nào thấy được, nay lại bị hút vào bên trong.
“Cô điên rồi!” Trác Ân quát lên, hắn vẫn luôn cho rằng đây là bệnh dịch nên vô cùng đề phòng, ngay khi hắn còn đang nghĩ cách làm sao để giải quyết Trịnh Khinh Ái nếu nàng ta dính bệnh thì Thiên nữ đã nhẹ nhàng xoay người về sau.
Trịnh Khinh Ái xòe tay, hướng về phía Bạch Vân.
“Đến đây, đừng sợ.”
Bạch Vân nhìn nàng ta mỉm cười, cũng bước vào trong.
Hai người đứng cạnh nhau, bắt đầu dò xem thi thể. Có sáu thi thể tất cả, Trịnh Khinh Ái chậm rãi kiểm tra khoang miệng của nạn nhân, chỉ thấy khi vừa cạy hàm của thi thể thì một luồng khí đen đã theo đó thoát ra ngoài, luồng khí này rất đậm, đến nỗi cả Bạch Vân và Trác Ân đang đứng bên ngoài cũng có thể nhìn thấy được.
Nhờ vào viên thạch anh kỳ lạ kia, luồng khí đen ngay lập tức bị hút vào trong.
“Kia… Kia là…” Trác Ân đứng bên ngoài nói vọng vào, hắn hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn bước vào trong.
“Là tà khí.” Trịnh Khinh Ái chậm rãi giải thích. Sở dĩ những người này chết bất đắc kỳ tử là do bị tà khí xâm nhập vào cơ thể, đến khi nó thấm vào toàn bộ nội tạng bên trong thì nạn nhân sẽ đột tử.
“Thẩm y sư này chết vì tiếp xúc với loại tà khí từ các thi thể này quá nhiều nên bị nhiễm phải. Nói cách khác, đây cũng có thể xem là một loại dịch bệnh, nhưng chỉ che khăn thì sẽ không thể nào phòng tránh được nó đâu.” Nàng vừa nói vừa cầm lấy con dao của thẩm y sư kia để lại, nhẹ nhàng rạch xuống bụng của thi thể khiến tà khí từ bên trong đó tràn ra ngoài, kèm theo những chất dịch vô cùng tanh hôi.
Tà khí vừa thoát ra bên ngoài thì ngay lập tức bị viên thạch anh kia hút vào, biến mất không dấu vết, cả Bạch Vân lẫn Trác Ân đều thấy rất rõ.
Trác Ân ngẩng đầu lên, hắn nhìn vào dáng vẻ của Trịnh Khinh Ái, nói như vậy, thì có nghĩa là nàng ta có thể trông thấy tà khí cũng như diệt trừ nó?
“Sao cô lại biết những điều này?”
Trịnh Khinh Ái không gấp gáp đáp lại mà bắt đầu kiểm tra tay cùng chân của nạn nhân, Bạch Vân đi xung quanh xác chết, nhận ra ngoài xác của thẩm y sư, trên tay và chân của các nạn nhân khác đều có rất nhiều vệt đen, xác đá vụn lẫn mùi dầu đốt. Gan bàn tay của những thi thể đó đầy vết chai, có vẻ là thường xuyên làm việc nặng.
“Bởi vì ta giỏi.” Trịnh Khinh Ái đáp lại vô cùng thản nhiên, khiến cho Trác Ân đơ ra.
Bạch Vân suýt chút thì phụt cười.
Bỗng nhiên, từ phía bên ngoài vang lên tiếng vỗ tay, Trác Ân quay đầu về sau, nhìn thấy người đến là Lý Can – quan thủ phủ của thành Vãn Xuân này thì vội vàng hành lễ.
“Lý đại nhân.”
Lý Liên Anh đi theo cha mình, cả hai người đó đều đứng bên ngoài mà không bước vào trong thẩm y tư, Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân để ý đến điều đó, cũng chậm rãi bước ra để tiện chào hỏi.
Lúc này, sau lưng hai cha con họ Lý kia xuất hiện một người thứ ba. Đó là một chàng trai khá trẻ, dáng vẻ chưa đến ba mươi, trên người tỏa ra khí chất dũng mãnh của đấng hào kiệt, nhưng vẫn đầy vẻ trang nhã của một bậc văn nhân.
Đôi mắt Trịnh Khinh Ái và anh tài kia vô thức chạm nhau, thời gian bỗng chốc như ngừng lại, Trịnh Khinh Ái quay đầu đi, anh tài đối diện lại nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười.
“Xin chào các vị, tiểu sinh tự là Lam, nay theo lệnh của sư phụ xuống núi trải nghiệm, vô tình gặp phải sự việc đáng ngờ này, nên đã tìm gặp Lý đại nhân để ngỏ ý giúp đỡ.”
Lam nói xong, lại chậm rãi cúi đầu với Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân.
“Tiểu sinh vừa nghe được lời của hai vị nói rất bất ngờ, quả là núi cao còn có núi khác cao hơn, bái phục bái phục.”
Trịnh Khinh Ái nặn ra một nụ cười không hơn, Bạch Vân thấy nàng ta đề phòng người này, cũng nhìn ra quần áo của hắn thuộc Nhất Kiếm đảo, liền tiến lên một bước, che chở Thiên nữ ở sau lưng mình.
“Tôi là Bạch Vân, vốn chỉ cùng em gái mình du xuân, vô tình gặp được tiểu thư Liên Anh trong cơn nguy khốn, vốn cũng muốn góp ít sức mọn, nhưng có vẻ Lý đại nhân đã có người tài giúp đỡ. Sức khỏe của tôi vốn cũng không tốt lắm, xin phép được rời đi trước.”
Bạch Vân nói xong cũng không đợi mọi người đồng ý mà trực tiếp nắm lấy tay của Trịnh Khinh Ái, muốn trực tiếp rời khỏi đây.
Ai ngờ, Lý Liên Anh đã vội vàng giữ lại nàng.
“Cô đừng đi vội, anh Lam cũng là người giỏi y thuật, để anh ta xem bệnh cho cô. Ta còn muốn ở cạnh ân nhân một chút nữa.”
Trịnh Khinh Ái nghe Lý Liên Anh mượn cớ, còn muốn lên tiếng phản bác, lại vô tình nghe được Bạch Vân nghiến răng, thì thầm mấy chữ.
Nàng nói “Không-mượn-cô-lo.”
Trịnh Khinh Ái “…”
Thiên nữ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đỡ lấy vai nàng, cười nói với Lý Can:
“Tiểu thư Liên Anh đã quan tâm như thế thì từ chối cũng không phải phép, bệnh của chị gái trước nay đều do tôi trị, nay chỉ cần giúp chúng tôi chuẩn bị một căn phòng nhỏ là được.”
Lý Can thấy con gái mình vui vẻ, cũng chẳng ngại đáp ứng.
“Được, ta sẽ cho người chuẩn bị phòng cho hai má đào, hai người sau khi chữa bệnh xong thì cùng ăn một bữa cơm với bổn thủ phủ và con gái là được.”
“Cảm tạ Lý đại nhân.” Trịnh Khinh Ái cúi đầu, đỡ Bạch Vân đi theo sắp xếp của người bên trong thẩm đường.
Sau khi đóng cửa phòng lại, Bạch Vân ngồi xuống giường, vờ làm ra vẻ mệt nhọc.
“Thiên nữ mau lên, trị bệnh cho tôi.”
Trịnh Khinh Ái “…”
Nàng ta tiến về trước, nhẹ nhàng quỳ lên giường. Hai bàn tay nắm lấy tay Bạch Vân, lần lên trên.
Bạch Vân “…”
“Tay… không gãy.” Trịnh Khinh Ái đưa ra kết luận, tay lại từng chút lần xuống eo, rồi lên vai. Khuôn mặt Thiên nữ nghiêm túc, hệt như đang chẩn bệnh.
“Mọi thứ đều ổn… chỉ là…” Nàng ta kéo dài giọng, tay chạm đến ngực Bạch Vân. “Tim đập hơi nhanh.”
“Bạch Vân ổn chứ?” Trịnh Khinh Ái cười hỏi.
Bạch Vân nhanh chân chạy khỏi móng vuốt của nàng ta, bước xuống giường, mở cửa sổ.
“Đến lúc trốn đi rồi.”
Trịnh Khinh Ái không vạch trần nàng, chậm rãi cùng nàng trốn ra bên ngoài.
Hai người lén lút chạy đến vách tường cao, Bạch Vân dùng khinh công nhảy ra bên ngoài để xem xét trước, để lại Trịnh Khinh Ái bên trong chờ đợi.
Chợt, một bàn tay bắt lấy vai Thiên nữ từ phía sau, Trịnh Khinh Ái nhanh chóng xoay người đánh tới, nhưng không ngờ lại bị người nọ bắt lấy tay, dùng lực giật mạnh về phía mình.
Trịnh Khinh Ái mượn lực đạp lên tường cao, xoay người bẻ quặp tay hắn ra sau. Nhưng người nọ cũng nhanh chẳng kém, kịp thời buông tay, dùng tiên lực chưởng về phía nàng ta. Quạt ngọc vội phất, đánh văng luồng tiên lực nọ. Trịnh Khinh Ái dùng đạp diệp thâu thiên bay vút lên trên, sau đó nhanh chóng thủ thế, dùng gót chân đánh xuống.
Người nọ đỡ chân Thiên nữ bằng cả hai tay, như muốn dùng lực phế đi chân nàng ta, thế nhưng còn chưa kịp tấn công thì đã bị nàng ta kẹp chặt lấy cổ. Trịnh Khinh Ái kề quạt ngọc lên cổ hắn, cười hỏi.
“Bao nhiêu năm qua rồi, người cũng chỉ có một trò này thôi sao?”
Người kia nắm lấy tay áo bên tay phải của nàng, giật mạnh xuống, sau đó lại ngay lập tức túm lấy cánh tay bên phải, muốn vật nàng xuống đất. Trịnh Khinh Ái nhanh chóng xoay người, nắm chặt tay bên kia của hắn, hai chân vững vàng đứng trên mặt đất, khiến cả hai rơi vào thế giằng co, không ai có thể cử động được.
Lam đứng trước mặt nàng ta, khóe môi nhếch lên, ngón tay bấm vào mạch quan nơi cổ tay Trịnh Khinh Ái.
“Hm… Mạch đập của má đào đây rất ổn định, đều đặn, nhưng trong cái bình thường lại ẩn chứa vài phần bất thường.” Lam khẽ nói, sau đó lại từ từ nhỏ giọng, đến mức chỉ mỗi Trịnh Khinh Ái nghe được.
“Có thể là bị điên.”
Khóe môi Trịnh Khinh Ái cong lên, nhẹ nhàng đáp trả bằng một tông giọng không khác gì hắn.
“Đúng vậy, ngài đoán không sai, ta đúng là có mắc phải bệnh điên, khi phát bệnh thích nhất là…”
“Cắn chết những kẻ giả nhân giả nghĩa.”
Đúng lúc này, giọng Bạch Vân bỗng nhiên vang lên từ phía bên kia vách tường.
“Trịnh Khinh Ái? Nàng ổn chứ?” Lời vừa dứt, Bạch Vân đã nhảy lên vách tường, nhìn sang bên. Chỉ thấy Trịnh Khinh Ái và Lam đang đứng nhìn nhau ở khoảng cách xa, không ai động đậy.
“Tại sao anh…?” Nàng chau mày, muốn cất tiếng hỏi.
Lam nhẹ cúi đầu với nàng, cười nói.
“Má đào đây vừa hỏi đường tôi, hai vị nếu muốn ra ngoài thì chỉ cần leo qua vách tường này, chạy thẳng về phía bên phải là ra được.”
Bạch Vân còn muốn nói gì đó thêm, nhưng Trịnh Khinh Ái đã nhanh miệng nói cảm tạ, rồi dùng khinh công nhảy qua tường cao. Bạch Vân thấy thế cũng không nói gì, khẽ gật đầu với Lam, sau đó cùng nàng ta rời đi.
Hai người nhanh chóng rời khỏi thẩm đường, đi về phía quán trọ của mình.
__________________________________________________________
Trịnh Khinh Ái: Đi du xuân thôi, chẳng hiểu sao đỉa đói với ôn thần cứ lần lượt xuất hiện.
Lý Liên Anh:…
Lam:…