“Vâng vâng vâng, tôi không nói chen nữa, sư tổ chớ trách.” Vẻ mặt Bách Sơn xấu hổ, ông biết có lẽ Dương Bách Xuyên vẫn còn tức giận vì lúc trước ông đã không nói tình hình thật sự của Võ Đang.
Sau đạo thành Vu Hàm, lúc chia tay Thần Long Đàm, Dương Bách Xuyên hỏi ông Võ Đang có bao nhiêu Tiên Thiên, khi đó Bách Sơn đã không nói thật, chỉ nói qua loa vì sợ Dương Bách Xuyên sẽ không tới Võ Đang, kết quả hôm nay vừa tới thì phát hiện có hai mươi tám Tiên Thiên võ cổ giả, điều này chắc hẳn là khiến lão nhân không vừa lòng?
Anh liếc Bách Sơn một cái, Dương Bách Xuyên lại nhìn về phía Viên Tiểu Lôi, mỉm cười hỏi: “Tôi sẽ ở lại Võ Đang vài ngày, tôi cũng không biết nhiều về lễ nghi cổ xưa của tông môn, cậu có thể nói một chút cho tôi biết được không?” Quả thực Dương Bách Xuyên cũng muốn tìm hiểu về những lễ nghi cổ xưa này, tránh cho về sau lại mất mặt.
Khi kiểm tra cơ thể cho Viên Tiểu Lôi, anh phát hiện mặc dù tư chất của cơ thể này rất bình thường, nhưng lực tinh thần của đứa trẻ này lại rất mạnh, mạnh hơn gấp ba lần so với những đứa trẻ cùng tuổi, điều này thực sự đã khiến Dương Bách Xuyên bất ngờ.
Hàng ngàn người trong Võ Đang mời anh làm chưởng giáo chân nhân, nhưng không ngờ, bọn họ mắt mù mới không phát hiện ra có một thiên tài đang núp mình trong Võ Đang.
Nếu như có thể, Dương Bách Xuyên sẽ giúp đỡ Viên Tiểu Lôi, xem như là báo đáp truyền thừa của Tư Không Nguyên, giải quyết vấn đề người kế vị cho Võ Đang.
Đứa bé này, cho dù là tính cách hay sức mạnh tinh thần thì đều rất mạnh, chỉ cần chữa khỏi cơ thể, truyền dạy Kinh Nguyên Thần, chỉ dẫn thêm cho cậu bé. Với tính cách trầm ổn giống như một người trưởng thành của Viên Tiểu Lôi, đợi sau này trưởng thành, quản lý một tông môn cũng không thành vấn đề, xem như là tìm truyền nhân cho Tư Không Nguyên.
Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, trọng điểm truyền thừa của Tư Không Nguyên không phải là đan dược mà là sức mạnh tinh thần.
Tu đạo coi trọng nhân quả, hoặc là nói thiên đạo tuần hoàn, năm đó tiếp nhận truyền thừa của Tư Không Minh nhận được ơn huệ, đây là nhân, hôm nay tình gặp được tiểu đạo sĩ Viên Tiểu Lôi của Võ Đang, đây chính là quả, truyền dạy Kinh Nguyên Thần và kiến thức luyện đan cho Viên Tiểu Lôi, xem như nhân quả tuần hoàn, cũng là chấm dứt nhân quả trong lòng Dương Bách Xuyên.
Sau này, anh cũng không cần phải nghĩ tới ân huệ nhận truyền thừa của Tư Không Nguyên, con đường tu đạo đối với anh mà nói, càng về sau thì suy nghĩ sẽ càng thông suốt hơn, còn về đứa nhỏ này, Dương Bách Xuyên vẫn cần phải quan sát thêm rồi mới quyết định, bởi vì anh biết ý nghĩa của Kinh Nguyên Thần, không thể tùy tiện truyền thụ ra ngoài.
Dương Bách Xuyên đã có sư phụ của mình là Vân Thiên Tà, anh không thể bái Tư Không Nguyên làm thầy được, vì thế anh trả lại truyền thừa cho đệ tử của hắn, cũng xem như là một chuyện viên mãn.
Nghĩ như vậy, Viên Tiểu Lôi đã nói rõ ràng từng chữ: “Thưa thái sư tổ, con phải trở về xin ý kiến của sư phụ mới có thể cho ngài một câu trả lời chắc chắn, mong thái sư tổ thông cảm.”
“Ai ya, cái đồ đầu gỗ nhà cậu, còn xin ý kiến cái gì, nhanh đồng ý đi, thái sư tổ nhìn trúng cậu, với thằng nhóc như cậu là miếng bánh từ trên trời rơi xuống đấy…”
“Hừ”
Bạch Sơn còn chưa nói xong đã bị Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, anh lườm ông ta.
Bách Sơn lập tức im miệng, ông quên mất vừa rồi Dương Bách Xuyên đã cảnh cáo không cho ông chen miệng vào, nhưng mà Bách Sơn thật sự không nhịn được, bởi vì ông biết Dương Bách Xuyên coi trọng Viên Tiểu Lôi, nếu như Viên Tiểu Lôi có thể bái sư, trở thành đồ đệ của Dương Bách Xuyên thì ôi thôi, đây mới là đại sự Võ Đang.
Bình thường đứa nhỏ Viên Tiểu Lôi này rất thông minh nhanh nhẹn, sao hôm nay tới thời khắc mấu chốt lại làm hỏng chuyện vậy, còn đi xin ý kiến sư phụ cậu ta, một “Đại danh nhân” ở Võ Đang như sư phụ của cậu ta thì có thể dạy được cái gì? Hơn nữa sức khỏe của Viên Tiểu Lôi trời sinh đã yếu ớt, cũng không luyện được võ công, nhưng Bách Sơn biết Dương Bách Xuyên nhất định sẽ có cách để Viên Tiểu Lôi luyện võ, cho nên ông mới gấp gáp.