Dương Bách Xuyên trở lại nhà Viên Kim Phượng, cảm giác trống rỗng, trong lòng nghĩ có lẽ Viên Kim Phượng và Tô Cẩn đã về quê rồi.
Ngồi trên sô pha gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ, hỏi anh ta khi nào tới đây, nhận được câu trả lời là trưa mai chắc chắn sẽ đến, Vân Kỳ muốn phát triển đến đảo Hồng Kông nên đã thu mua công ty của Viên Kim Phượng, anh ta phải dẫn theo một đoàn đội tới.
Tuy rằng Dương Bách Xuyên được toàn quyền làm chủ việc thu mua công ty của Viên Kim Phượng, cho dù là đi qua, nhưng cũng phải chính quy, không thể để Viên Kim Phượng chịu thiệt, chuyện nào ra chuyện đấy, điểm này ý kiến của Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ giống nhau.
Gọi điện thoại xong, anh nằm trên sô pha nheo mắt lại, tối hôm qua ở nhà chị Mai thật sự không nghỉ ngơi tốt.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên Dương Bách Xuyên bị một tiếng va đập làm bừng tỉnh.
Đó là âm thanh phát ra từ sân.
Đi ra ngoài nhìn, cửa lan can sắt đóng lại, không bị mở ra, còn nghĩ rằng bị trộm.
Nhưng mà sau một giây, Dương Bách Xuyên thấy được trước cửa lớn đặt một cái thùng carton nhỏ, hình như là do người từ bên ngoài vứt vào.
Nhìn xung quanh cũng không có người, cúi đầu nhìn trên rương viết một dòng chữ: Mở video bên trong ra.
Dương Bách Xuyên sửng sốt, mở rương ra nhìn, bên trong là một chiếc điện thoại di động.
Ngay sau khi bật nguồn, đó là một video bắt đầu phát.
Khi anh nhìn thấy nội dung bên trong, trong nháy mắt vẻ mặt thay đổi.
Bởi vì người trong video trên điện thoại di động lại là chị Mai, cô ấy bị người ta trói vào một chiếc xe, khóe miệng có vết máu.
Một màn này khiến cho trong lòng Dương Bách Xuyên trầm xuống, toàn bộ cảnh đều là chị Mai giãy dụa, khóe miệng của cô ấy bị băng dính dán vào.
Nhìn qua giống như là bắt cóc, nhưng Dương Bách Xuyên tin rằng, đối phương có thể đưa video trên điện thoại di động này cho anh, tìm được chỗ ở của mình chính xác, chứng tỏ đối phương hiểu rất rõ anh, hơn nữa có thể bắt cóc chị Mai, rõ ràng cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Rất rõ ràng, đối phương muốn nhằm vào anh, về phần chị Mai có thể là do ngày hôm qua mình đến nhà cô ấy ăn cơm nên lại liên lụy đến cô ấy.
Quả nhiên, xem đến cuối cùng video thì xuất hiện một người đeo mặt nạ Tôn Hầu Tử, khàn tiếng nói: “Muốn cứu bạn của cậu thì đến mỏ đảo hoang năm mươi dặm về phía đông nam đảo Hồng Kông, mỏ số 3, nhớ kỹ đừng kinh động người khác. Hơn nữa cậu chỉ có hai giờ, chưa tới hai giờ, người đẹp này có thể sẽ bị ném ra biển cho cá mập ăn bởi vì cậu đến trễ, trên điện thoại di động có định vị, hy vọng cậu có thể đúng giờ.”
Khi anh xem đến đây, video đã kết thúc.
Dương Bách Xuyên nghiến răng mở miệng, sát ý ngút trời, anh đã đoán được rất có thể là người của nhà họ Hồng.
Ở đảo Hồng Kông anh đã đắc tội với nhà họ Hồng, giết cha con Hồng Sĩ, hơn nữa cũng không có kẻ thù khác, đương nhiên cũng không loại trừ còn có thế lực khác, nhưng nhà họ Hồng là đối tượng nghi ngờ đầu tiên.
Mặc kệ như thế nào, chị Mai thật sự vì anh mà bị liên lụy, gặp phải tai hoạ vô tội.
Người Dương Bách Xuyên muốn đi cứu, không cứu thì lương tâm anh sẽ khó mà yên.
Mặc dù thời gian quen biết với chị Mai cộng lại cũng không đến ba ngày, nhưng hai bên đều có cảm tình với nhau, ở trong lòng anh cũng đã từng coi cô ấy là nữ thần.
Điện thoại di động chợt nhấp nháy, quả nhiên xuất hiện một định vị đang phát sáng, hơn nữa phía trên còn nhắc nhở thời gian, đếm ngược còn lại một giờ năm mươi tám phút.
Dương Bách Xuyên không dám chậm trễ, sợ đối phương sẽ làm hại chị Mai, anh lái xe của Viên Kim Phượng đạp chân ga hết cỡ chạy ra ngoài.