“Anh ba, yên tâm, em cũng là người nhà họ Hồng, sao lại không biết đau lòng, nhưng vì gia tộc chúng ta, em tuyệt đối không thể có sơ hở, đợi xong xuôi mọi chuyện, em sẽ bồi thường cho người nhà của Hồng Phúc và Hồng Quý.” Lão thất nói.
“Đúng là nên bồi thường.” Lão tam thở dài nói.
…
Dương Bách Xuyên thả lỏng, im lặng tiến vào trong quặng mỏ, rất nhanh anh đã đi tới vị trí của chị Mai.
…
Khi tới gần chỉ còn cách mười mét, hai gã to lớn đang canh giữ bên cạnh chị Mai cũng phát hiện ra Dương Bách Xuyên, có điều, trong mắt Dương Bách Xuyên hai gã này đã là người chết, long lân tế xuất, ánh sáng lóe ra, chỉ nghe thấy tiếng kêu đau đớn, hai gã võ cổ ám kính tầng chín ngã trên mặt đất.
Lúc này, chị Mai nghe được tiếng động. Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện ngay trước mắt.
Vành mắt thời đỏ lên, ư ư, miệng của cô bị bịt băng dính kêu không ra tiếng.
Dương Bách Xuyên vội vàng xé băng dính trên miệng cô ra, anh hỏi: “Chị mai, chị sao rồi.”
“Nhóc Xuyên~” Chị Mai cố gắng không khóc, ánh mắt cô tràn đầy vẻ hoảng sợ, cũng đan xen cả phức tạp, không ngờ Dương Bách Xuyên lại tới đây cứu cô, tới bây giờ cô vẫn không hiểu, vì sao bọn cướp lại muốn bắt cóc cô.
“Chị Mai, không sao rồi, có em ở đây, không sao, không sao.” Dương Bách Xuyên ôm chị Mai an ủi.
Chị Mai cũng không phải một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, cô lăn lộn trong giới giải trí cũng đã trải qua phong ba bão tố, rất nhanh cô đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó cô nhìn về phía Dương Bách Xuyên rồi đột nhiên hôn lên môi anh một cái.
Chị Mai đỏ mặt nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Thật ra tôi không giống như lời đồn bên ngoài, tôi cũng có mục tiêu theo đuổi của riêng mình, và cũng đang tìm kiếm nửa còn lại của cuộc đời, chỉ là mấy năm nay vẫn chưa gặp được, nhưng khi ở cạnh cậu, tôi cảm thấy cậu có một khí chất đặc biệt rất thu hút. Nếu như có thể, xin hãy cho tôi một cơ hội để theo đuổi cậu.”
Sở dĩ chị Mai nói những lời này với Dương Bách Xuyên, tối qua đã mất ngủ suy nghĩ cả một đêm. Cũng là vì Dương Bách Xuyên anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện ở nơi này, cô biết cuộc đời chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, có một số chuyện một khi bỏ qua thì sẽ hối hận cả đời.
Thế nên giờ phút này, cô mới nói ra tiếng lòng của mình với Dương Bách Xuyên.
Tình là gì mà yêu là gì, không một ai có thể giải thích rõ, trong mắt của chị Mai, Dương Bách Xuyên có một loại khí chất đặc biệt đã thu hút cô, anh mạo hiểm tới đây để cứu cô, Dương Bách Xuyên là anh hùng cứu mỹ nhân, là hoàng tử cứu công chúa từ tay của bà phù thủy, đây được gọi là tình yêu…phải không?
Những năm nay, cô cũng không biết tình yêu là gì, có lẽ thời điểm hiện tại chính là yêu.
Cô không phải là một cô gái bé bỏng, chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cô đã từ sâu trong trái tim, chắc chắn rằng mình có cảm tình với Dương Bách Xuyên.
Dứt lời, chị Mai nhìn Dương Bách Xuyên bằng một ánh mắt dịu dàng.
Còn Dương Bách Xuyên lại bị chị Mai dọa sợ, hơn nữa còn nói mấy lời này trong hoàn cảnh hiện tại, khiến anh có chút bối rối.
“Chị Mai hôn em~ Chị đang tỏ tình với em đấy à?” Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng bất ngờ, kèm theo một tia tự luyến, anh được nữ thần thổ lộ thì sao lại mất hứng được.
Dưới ánh mắt mong đợi của chị Mai, Dương Bách Xuyên nghĩ mình nên nói gì đó.
“Chị Mai, thật ra em cũng…”
Khi Dương Bách Xuyên đang trả lời, nửa câu sau còn chưa nói xong, trong đầu anh vang lên một âm thanh giống như tiếng nổ.
Là tiếng của sư phu Vân Thiên Tà, gần như là gào khản cả cổ: “Thằng nhóc thối, mau phòng ngự, lần này xui xẻo rồi, sơ ý, quá khinh địch~”
Dương Bách Xuyên cũng có cảm giác rùng mình, bình Càn Khôn trên tay trái nóng rực tỏa ra tia sáng, trong nháy mắt Dương Bách Xuyên triệu hoán khôi giáp ra ngoài, hy động chân khí toàn thân bao phủ chị Mai vào bên trong trước tiên.