Trong tầm mắt xuất hiện một không gian rộng hơn ba trăm mét vuông, vàng xếp thành từng dãy, có cả vàng thời xưa lẫn vàng thỏi thời nay, cả căn phòng ngợp trong ánh vàng chói mắt.
Mặc dù hiện giờ Dương Bách Xuyên không ham mê tiền bạc cho lắm, nhưng thấy nhiều vàng như vậy anh cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Ai không biết còn tưởng là mình đi vào kho bạc của ngân hàng lớn nào đó.
Khắp mật thất toàn là vàng, không biết có bao nhiêu.
Mấy tấn, hay là mấy chục mấy trăm tấn vàng?
Dương Bách Xuyên cùng Ruth đi vào. Nhìn từng hòm vàng xếp thành hàng, anh hít sâu một hơi rồi hỏi: “Ruth này, ở đây có bao nhiêu vàng thế?”
“Hai mươi lăm tấn thưa chủ nhân, tất cả đều là gia tộc tôi tích lũy được. Cả kho cất giữ có ba khu vực, chỗ này chỉ là khu cất giữ vàng. Đồ cổ tranh chữ sưu tầm từ Trung Quốc nằm ở khu thứ hai, tôi dẫn ngài đi xem.”
Ruth vừa nói vừa đi đến cuối mật thất.
Sau khi đến tận cùng mật thất, Ruth mở một cánh cửa kim loại ra, một mật thất có kích thước tương đương xuất hiện.
“Chủ nhân, nhân đây là khu thứ hai, bên trong đều là văn vật đồ cổ.” Ruth ra hiệu cho Dương Bách Xuyên vào xem.
Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt đi vào mật thất thứ hai. Đúng là trong này chứa đủ loại văn vật đồ cổ, nhưng… Dương Bách Xuyên thấy hơn phân nửa chỗ này đều là văn vật đồ cổ có xuất xứ từ Trung Quốc, nhìn chúng anh có thể khẳng định mỗi món đồ đều là bảo vật quốc gia.
Anh đảo mắt nhìn quanh một lượt, tổng cộng có tới gần một nghìn bảo vật của Trung Quốc.
Mặc dù Dương Bách Xuyên không học giám định bảo vật chuyên nghiệp, nhưng anh học ngành Lịch sử, vừa liếc mắt đã nhìn thấy mấy món đồ cổ được ghi chép trong lịch sử.
Anh hít sâu một hơi, sau đó nói với Ruth: “Tôi muốn mang đi toàn bộ những văn vật đồ cổ của Trung Quốc. Đó đều là đồ vật của Trung Quốc chúng tôi, không nên lưu lạc ở châu u, càng không nên bị cất giấu trong nhà cô. Những thứ này là các người cướp được trong Chiến tranh thế giới thứ hai.”
Khi nói chuyện với Ruth, tâm trạng Dương Bách Xuyên hơi kích động. Ở trường anh đã đọc ghi chép về sự kiện liên minh tám quốc gia xâm lược biên giới, các cường quốc cướp bóc càn quét Viên Minh Viên, Di Hoà Viên… Lúc ấy anh còn vỗ bàn, thầm nghĩ nếu thời gian quay trở lại, anh sẽ đi…
Bây giờ không cần đảo ngược thời gian nữa, anh không nhìn thấy những thứ này thì thôi, nhưng thấy rồi anh sẽ lấy lại. Đồ của Trung Quốc phải thuộc về người dân Trung Quốc, chứ không thể để châu u chiếm làm của riêng, cất trong mật thất vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời.
Ruth thấy Dương Bách Xuyên sầm mặt, bèn nói khẽ: “Chủ nhân, quả thật những món đồ này có lai lịch không rõ ràng, tôi thay mặt gia tộc ngỏ lời xin lỗi và bày tỏ niềm nuối tiếc. Mặt khác, từ nay trở đi gia tộc Dracula là của chủ nhân, những thứ này tùy chủ nhân quyết định.”
Nghe vậy Dương Bách Xuyên mới dễ chịu hơn. Anh nhìn Ruth và nói: “Khụ khụ, Ruth à, thật ra tôi không trách cô, mà trách những người khác ở các quốc gia châu u. Tôi chỉ mang đi những thứ thuộc về Trung Quốc thôi, những cái khác vẫn để lại thì hơn, sau này cô quản lý gia tộc cũng cần kinh phí mà.”
“Cảm ơn chủ nhân thông cảm.” Ruth thở phào nhẹ nhõm. Nếu Dương Bách Xuyên thật sự mang đi hết, thì cô ta quản lý gia tộc sẽ hơi phiền toái.
“Được rồi, cô dẫn tôi đi xem tiếp đi. Khu thứ ba có gì?” Dương Bách Xuyên mỉm cười, cũng hiểu suy nghĩ của Ruth. Tuy Ruth đã trở thành nô lệ của anh, nhưng anh không phải hạng người chiếm lợi của thuộc hạ. Chỉ cần mang mấy nghìn món đồ của Trung Quốc ở đây về nước cũng đủ rồi.
“Vâng thưa chủ nhân.” Dứt lời Ruth đi tới góc tường, mở một cánh cửa nhỏ.
Cánh cửa này chỉ to bằng cửa phòng ngủ, là cửa vào khu thứ ba.
Sau khi cánh cửa thứ ba mở ra, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một không gian nhỏ khoảng năm sáu mươi mét vuông, bên trong đặt từng chiếc hòm có to có nhỏ, tổng cộng hơn hai mươi chiếc, không biết bên trong đựng cái gì.
Khi tới gần anh cảm nhận được sóng linh khí mạnh mẽ.
“Chủ nhân cứ xem thoải mái, tôi đi sai người vận chuyển đồ vật của Trung Quốc bằng đường hàng không.” Ruth lên tiếng.
“Không cần, tôi có cách mang đồ đi.” Dương Bách Xuyên ngăn cản Ruth. Anh có không gian bình Càn Khôn, không cần vận chuyển bằng đường hàng không. Anh chợt nảy ra một ý: “Cô giúp tôi đi hỏi thăm các gia tộc lớn ở châu Âu nhé, tôi nghĩ chắc hẳn bọn họ cũng có đồ vật của Trung Quốc.”