Ví dụ như hiện tại, sau khi Lục Tuyết Hi tìm được Dương Bách Xuyên câu đầu tiên chính là: “Bà đây không làm nữa, chức trưởng lão Hình Đường Vân Môn anh thích tìm ai thì tìm, tôi đi.”
Dương Bách Xuyên sửng sốt, tối sầm mặt nhìn Lục Tuyết Hi, đương nhiên trong lòng có thể rõ ràng bà cụ non này đang oán giận mình quá tuỳ ý ở trước mặt đệ tử Vân Môn, phá hủy quy tắc uy vọng mà cô vất vả thành lập.
Đối mặt với Lục Tuyết Hi, Dương Bách Xuyên thật sự có hơi đau đầu.
Tuy anh nói là sẽ dùng ấn kỳ nô bộc để khống chế linh hồn của Lục Tuyết Hi, nhưng cho tới bây giờ Dương Bách Xuyên chưa từng coi chị em bọn họ là nô bộc mà sai khiến.
Mà Dương Bách Xuyên cũng rất hiểu rõ, hai chị em nhà họ Lục, tính cách Lục Tuyết Hi mạnh mẽ, còn Lục Vũ Thư lại mềm mại như cừu, ngày thường nói chuyện cũng là do chị gái Lục Tuyết Hi làm chủ.
Đối với Lục Tuyết Hi Dương Bách Xuyên thật sự là không thể làm gì, bởi vì Lục Tuyết Hi muốn tốt cho Vân Môn, mới lập ra quy tắc, hy vọng anh tuân thủ.
Bây giờ anh lại bày ra thái độ không để ý, cuối cùng cũng chọc giận Lục Tuyết Hi.
Dương Bách Xuyên thật sự rất lo lắng liệu cô ta có vì chuyện này mà bỏ mặc Vân Môn hay không, từ khi Vân Môn thành lập đến bây giờ, người thật sự chân chính quản lý Vân Môn đều là do Lục Tuyết Hi, tuy anh là môn chủ nhưng căn bản không có giáo dỗ đám đệ tử của Vân Môn.
Mỗi lần đều lấy công pháp gì đó, viết xong trực tiếp ném cho Lục Tuyết Hi, cũng chỉ để lại một câu nói bảo cô ta đi dạy cho đệ tử Vân môn.
Ngay cả mấy người phụ nữ cũng là do Lục Tuyết Hi tự tay dạy dỗ.
Cục diện hôm nay của Vân Môn thật sự là không thể không có Lục Tuyết Hi.
Dương Bách Xuyên biết Lục Tuyết Hi đang giận dỗi, cười ha ha nói: “Vậy có cái gì bất mãn cô cứ việc nói, đừng có kiểu giận dỗi được không?”
“Ngài nói gì?” Lục Tuyết Hi trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên, sau một giây lúc này muốn châm thùng thuốc súng lên người Dương Bách Xuyên mà trút giận: “Ngài nói xem, tôi vất vả mệt mỏi làm trâu làm ngựa cho ngài, hao phí tâm tư quản lý môn quy cho Vân Môn, còn ngài vừa mới trở về mấy ngày đã đánh sập những tích lũy và uy vọng mấy người chúng ta rất vất vả mới tích lũy được.
Còn ngài Dương Bách Xuyên muốn làm cái gì? Vốn dĩ những chuyện này là phải môn chủ ngài quan tâm? Nhưng ngài mặc kệ thì thôi, còn mang theo nước lạnh hắt lên? Bây giờ bởi vì có Phong Thiên Nhai cũng với tán tu gia nhập Vân Môn, đã không còn là một ngôi nhà lớn có quy củ, mất đi mục đích thành lập một tông môn như dự kiến?
Không có uy tín và quy củ của tông môn, một khi xảy ra chuyện, chính là vấn đề lớn? Trước kia khi tôi còn ở Sơn Hải Giới, tôi thấy nhiều có rất nhiều tông môn, bởi vì môn quy lỏng lẻo, cuối cùng đều biến mất ở trong lịch sử dài đặc…
Trước kia ở Sơn Hải Giới, tôi và tông môn giao hảo một thế lực, cũng chỉ vì một tên đệ tử không theo môn quy, trêu chọc một thế lực lớn, kết quả cuối cùng là, trên dưới năm trăm sáu người tông môn đều bị diệt hết trong mấy ngày, toàn bộ đều bị người ta tàn sát, cũng bởi vì một tên đệ tử không chịu làm theo môn quy, dẫn đến hậu quả diệt môn.
Vì sao lại không có đệ tử nào canh gác cửa, không chịu nghe theo môn quy, cũng bởi vì bọn họ là đệ tử của một tông môn cao thượng nào đó, đồng thời cũng giống như ngài không có quan niệm môn quy, không biết làm gương thì có thể làm tấm gương cho các đệ tử khác noi theo sao?
Còn ngài thì ngược lại, người ta gọi ngài một tiếng là môn chủ, ngài muốn đáp lễ lại cho người ta, cũng rất bình thường, nhưng ngài lại giống như những đệ tử của ngài vậy, còn cợt nhả người ta rồi tạo thành một trận chiến vô ích, xong lại há mồm ngậm miệng bảo đừng để người ta dạy xấu.
Dương Bách Xuyên tôi nói cho ngài biết, người đứng đầu như ngài còn không quan tâm, người khác sẽ càng không để ý, ngày đó nếu như xảy ra chuyện ngài cũng đừng hối hận, bây giờ Vân Môn cộng thêm người chúng ta, nếu như không đoán nhầm là một thế lực tiên thiên cấp bậc gần trăm người, không phải thế lực nhỏ.
Ngài nói tôi gây rối để khiến cho ngài không biết làm gì sao? Tôi là một kẻ ác ở phía trước, còn ngài là một người đàn ông tốt ở phía sau? Còn bảo là hợp tác với tôi không được cái gì sao?”