Trong mắt Dương Bách Xuyên thì Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn không đáng sợ, chuyển chân khí trong kiếm Đồ Long phút chốc là có thể nhập định kiếm khí. Lúc này anh không cần sử dụng kiếm khí Huyền Hoàng trong kiếm Đồ Long, cũng có lòng tin đối đầu với Mộc Đạo Nhiên.
“Ầm!”
Một kiếm chém xuống chân nguyên hình thành trên nắm tay của Mộc Đạo Nhiên, lập tức hóa giải công kích của Mộc Đạo Nhiên,
Mộc Đạo Nhiên đột ngột biến sắc.
Dương Bách Xuyên cười khinh, bắt đầu chủ động công kích.
Một kiếm quét ngang Mộc Đạo Nhiên.
Kiếm khí mạnh mẽ dao động gây ra tiếng kiếm ong ong.
Ánh sáng bạc của kiếm Đồ Long lập lòe, ý lạnh ép sát Mộc Đạo Nhiên.
“O…o…o…n…g!”
Một tiếng nổ vang lên, trong tay Mộc Đạo Nhiên xuất hiện một loại vũ khí như Ngô Câu, Dương Bách Xuyên cảm nhận được cũng sững sờ.
Anh cảm giác được đôi Ngô Câu này không phải đồ phàm, dường như có chỗ khác biệt với linh khí bình thường.
Lúc này chỉ nghe giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu: “Thằng nhóc thối, cẩn thận, Ngô Câu trong tay đối phương chính là linh khí cực phẩm, đã gần tới tiên khí, có thuộc tính đặc biệt.”
“Thuộc tính đặc biệt? Đó là gì?” Dương Bách Xuyên khó hiểu hỏi.
“Giống như việc kiếm Đồ Long của con có thể sử dụng kiếm khí huyền huyễn, đương nhiên kiếm Đồ Long trong tay con nhất định mạnh hơn Ngô Câu trong tay Mộc Đạo Nhiên, nhưng tu vi của con quá thấp, không phát huy được bao nhiêu uy lực của kiếm Đồ Long.
Vi sư có thể cảm giác được khí tức thai nghén trong Ngô Câu trên tay Mộc Đạo Nhiên cực kỳ mạnh mẽ, nói cách khác lão đã tẩm bổ linh khí cực phẩm trong thời gian dài, từ đó người ta có thể phát huy được uy lực thuộc tính của linh khí cực phẩm, dĩ nhiên là mạnh. Bây giờ không biết thuộc tính linh khí cực phẩm trong tay lão là gì, vì vậy con phải cẩn thận một chút.”
Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nói xong cũng thu hồi khinh thường trong lòng, nếu lão già đã nhắc nhở, vậy cho thấy đôi Ngô Câu trong tay Mộc Đạo Nhiên quả thật không phải phàm phẩm.
Mà kiếm Đồ Long trong tay anh, tuy rằng đã luyện hóa kiếm linh bên trong, nhưng như lời sư phụ nói, tu vi hiện tại của anh còn quá thấp, cho dù trong tay là tiên khí thần khí, anh cầm cũng chỉ có thể dùng như linh khí.
Bàn về kiếm khí Huyền Hoàng trong kiếm Đồ Long cũng không phải sử dụng vô hạn, dùng một lần ít hơn một lần. Nghiêm túc mà nói kiếm khí Huyền Hoàng cũng không phải thuộc tính của kiếm Đồ Long, chỉ là phúc lợi sau khi anh luyện hóa kiếm linh của kiếm Đồ Long. Dù sao kiếm khí Huyền Hoàng không thể tái sinh, có lẽ cũng chỉ có thể sử dụng ba lần.
Tuy rằng trong giọng nói của Dương Bách Xuyên coi thường Mộc Đạo Nhiên, nhưng trong lòng không hề chủ quan chút nào. Sư phụ từng nói ở Tu Chân giới vĩnh viễn đừng coi thường bất kỳ đối thủ nào, thuyền lật trong mương, thông thường lật thuyền là do khinh thường đối thủ.
Trước kia khi anh tám chuyện với Vân Thiên Tà nhớ rằng ông từng nói, người cầu đạo am hiểu nhất là ngụy trang. Ở Tu Chân giới từng có tu chân giả Luyện Khi Kỳ gi ết chết Kim Đan trong nháy mắt, hơn nữa còn không ít.
Vì vậy không thể coi thường bất kỳ đối thủ nào.
Có điều về mặt khí thế lại không thể thua, có thể kiêu ngạo bao nhiêu thì kiêu ngạo bấy nhiêu.
Giờ phút này Dương Bách Xuyên đối mặt với Mộc Đạo Nhiên chính là khinh thường lão, tốt nhất có thể khiến cho lão bại lộ, như vậy có thể ảnh hưởng đến tâm thần của lão, từ đó khiến lão để lộ sơ hở, tạo ra cơ hội cho mình.
Mộc Đạo Nhiên mặt mày u ám, vô cùng có lòng tin vào Ngô Câu trong tay. Kỳ thật trong mắt người ngoài đều thấy Ngô Câu, chỉ có trong lòng Mộc đạo nhân biết rõ đây là một thần binh cực phẩm, lão dựa vào đôi thần binh trong tay tạo nên uy danh hiển hách trong giới võ cổ, một đường đi tới bây giờ, thần binh trong tay chưa bao giờ khiến lão thất vọng.
Nhưng hôm nay kiếm trong tay Dương Bách Xuyên vừa ra lập tức khiến Mộc Đạo Nhiên hơi kinh ngạc. Lão không biết kiếm trong tay Dương Bách Xuyên có lai lịch thế nào, nhưng lão cảm nhận được một luồng hơi thở không bình thường phát ra từ nó.
“Chẳng lẽ thứ trong tay thằng nhóc này cũng là thần binh cực phẩm?”
Mộc Đạo Nhiên suy đoán trong lòng rồi lập tức lắc đầu, lại cảm thấy không thể nào. Thần binh cực phẩm không phải thần binh bình thường, toàn bộ giới võ cổ Hoa Hạ lưu truyền tới nay cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa còn đều nằm trong tay mấy tông môn cổ xưa lớn. Tám tông môn lớn của Hoa Hạ có một nữa là không có thần binh cực phẩm.
Thần binh trong tay Dương Bách Xuyên cùng lắm là thượng phẩm, không thể nào so sánh với thần binh cực phẩm của lão.
Sau khi Mộc Đạo Nhiên giục chân nguyên lên đôi Ngô Câu, dưới ánh mắt của Dương Bách Xuyên, Ngô Câu trong tay Mộc Đạo Nhiên bùng lên ngọn lửa dữ dội, khí lạnh trong tay phải bức người.
Vậy mà lại là thuộc tính thủy hỏa!
“Thật sự bị lão già nói trúng rồi, linh khí cực phẩm trong tay lão già chết tiệt Mộc Đạo Nhiên này quả nhiên có thuộc tính.” Dương Bách Xuyên nói thầm trong lòng, nâng cao cảnh giác hơn vài phần. Hiện tại vẫn chưa biết thuộc tính của thần binh trong tay Mộc Đạo Nhiên có uy lực gì, cẩn thận một chút thì hơn.