Mấy người Thiên Tuyệt vốn canh gác bên ngoài lều để hộ pháp cho Dương Bách Xuyên. Sau khi ba con Thân Đồ Thành Cương đến, bọn họ bèn mang bàn đến ngồi uống trà nói chuyện. Ngửi mùi thuốc, mọi người bắt đầu tâng bấc Dương Bách Xuyên.
Ai ngờ đột nhiên trong sân nổi gió, sau đó Lăng Hư lão đạo phái Côn Luân xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Mấy người Thiên Tuyệt tức khắc trở nên căng thẳng. Nhưng sau khi thấy người đến là Lăng Hư Tử, bọn họ lập tức yên tâm, vội vàng hành lễ: “Chào đạo trưởng Lăng Hư!”
“Miễn đi!” Lăng Hư Tử xua tay, nhìn lều lớn của Dương Bách Xuyên rồi hỏi: “Trong lều có gì vậy? Vân Môn và Võ Đang các ông lấy được bảo dược gì à?”
“Đạo trưởng Lăng Hư hiểu lầm rồi, sư tổ nhà tôi đang luyện đan trong lều.” Thiên Tuyệt trả lời.
Lăng Hư Tử cũng nghe nói Dương Bách Xuyên là sư tổ của Võ Đang. Võ Đang và Vân Môn thân như một nhà, Lăng Hư Tử không để ý. Nhưng sau khi nghe Thiên Tuyệt nói Dương Bách Xuyên đang luyện đan trong lều, ông ấy không bình tĩnh được nữa.
“Luyện đan ư?”
Từ lâu Lăng Hư Tử đã nghe nói Dương Bách Xuyên là luyện đan sư, hơn nữa trình độ không thấp. Trước đây ông ấy không tin, chỉ cười xòa cho qua, bởi vì ông ấy biết giới võ cổ làm gì có luyện đan sư chân chính.
Nhưng bây giờ Lăng Hư Tử đã tin. Trước đó ngửi thấy mùi thuốc, lần tìm đến đây, ông ấy còn hoang mang tự hỏi sao trong sơn cốc lại xuất hiện bảo dược. Thì ra là Dương Bách Xuyên đang luyện đan, mùi thuốc quả thực truyền ra từ trong lều. Thiên Tuyệt không nói dối, cũng không cần thiết phải lừa mình.
Nếu đúng là Dương Bách Xuyên đang luyện đan, thì Lăng Hư Tử phải đánh giá lại Dương Bách Xuyên một lần nữa.
Ông ấy thầm nói trong lòng: “Cái tên Dương Bách Xuyên này đúng là phi phàm, thảo nào Lôi Đình sư huynh coi trọng cậu ta như vậy. Đan dược tỏa hương xa một dặm, xem ra không phải bảo dược thì cũng hơn cả bảo dược. Người này phi phàm, phải bảo Khánh Nhân qua lại thân thiết mới được.”
Trong khi Lăng Hư Tử đang suy nghĩ, Thân Đồ Thành Cương ở bên cạnh chắp tay nói: “Đạo trưởng Lăng Hư đã tới thì mời ngồi.”
“Thân Đồ đạo hữu, ông cũng gia nhập Vân Môn à?” Lần này Lăng Hư Tử đã thấy ba con nhà Thân Đồ, ngạc nhiên hỏi. Người khác không biết Thân Đồ Thành Cương, nhưng ông ấy biết vị tán tu được mệnh danh Tà Vương này là một nhân vật đáng gờm. Hai người từng qua lại một lần, đối phương làm người không tệ.
“Tôi chưa gia nhập Vân Môn. Tôi đến là để nhờ Dương môn chủ chữa trị kinh mạch cho con trai.” Thân Đồ trả lời Lăng Hư Tử như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu như Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi kinh mạch cho con trai, đương nhiên ông ta sẽ gia nhập Vân Môn để báo đáp anh.
“Thì ra là thế. Nói vậy thì Dương Bách Xuyên còn là cao thủ Y đạo.” Lăng Hư Tử nói đại.
Thiên Tuyệt lộ vẻ đắc ý: “Y thuật của sư tổ nhà tôi có thể sánh với Hoa Đà tại thế, bản lĩnh thần tiên.”
“Bản lĩnh thần tiên? Ha ha, nếu ông nói bản lĩnh thần tiên, có thể chữa bệnh cho người bình thường sánh ngang với Hoa Đà tại thế thì lão phu còn tin mấy phần. Nhưng nếu nói về võ cổ giả thì đúng là lời lẽ ngông cuồng, nói ra không sợ đau lưỡi.”
Một giọng nói già nua tràn đầy khinh thường vang lên, không phải Lăng Hư Tử nói. Thiên Tuyệt nhìn sang liền biến sắc, trầm giọng nói: “Thì ra là Miêu thánh thủ Miêu Mậu Thiên ghé qua. Thất lễ rồi. Y đạo của sư tổ nhà tôi thế nào, nhìn là biết bản lĩnh thật sự. Ngài ấy chắc chắn có thể chữa khỏi vấn đề kinh mạch cho Thân Đồ Thạch, chẳng hay Miêu thánh thủ có chữa được không?”
Thiên Tuyệt là người Võ Đang, mà trước giờ Võ Đang và Miêu Trại không hợp nhau. Tất cả là do ân oán đời trước vẫn kéo dài đến hiện tại.
“Hừ, kinh mạch của Thân Đồ Thạch là bệnh nan y, lão phu không có bản lĩnh đó. Không biết sư tổ nhà ông có phải là Hoa Đà tại thế hay không, nói khoác cẩn thận gãy lưỡi đấy.” Miêu Mậu Thiên là đại trưởng lão Miêu Trại, cũng là Miêu thánh thủ của Miêu Trại, được giới võ cổ công nhận là cao thủ Y đạo. Nhưng hầu hết mọi người đều gọi sau lưng là Miêu độc thủ, bởi vì người này lòng dạ hiểm độc.