Vì vậy khi lão hòa thượng Vô Ưu lấy ra gốc Hà Thủ Ô năm nghìn năm này, anh không thể cưỡng lại được.
Kiểu gì cũng phải nhận, anh vẫy tay đưa một viên đan Kinh Mạch cho lão hòa thượng Vô Ưu.
Hai người đều vui vẻ.
Sau đó Diệu m sư thái cũng lấy ra một thứ đặt trước mặt Dương Bách Xuyên: “Dương đạo hữu, đây là đá Ngưng Thần của Nga Mi chúng tôi, tuy không phải là linh dược nhưng có thể trợ giúp an thần trong lúc tu luyện, ngoài ra còn có thể nâng cao sức mạnh thần thức. Mong là xứng với đan Kinh Mạch của đạo hữu.”
Diệu m sư thái giải thích xong, Dương Bách Xuyên vội vàng nhận hòn đá màu trắng sữa căng bóng, to bằng quả trứng bồ câu trong tay bà ấy. Anh dùng linh thức cảm nhận, lập tức mừng rơn. Quả nhiên trong viên đá nhỏ này có tinh thần lực, hơn nữa khi cầm trong tay có một luồng khí mát lạnh chui vào cơ thể, đúng là có tác dụng an thần.
Đây cũng là một món bảo vật.
Đúng lúc này, Chiêm Khánh Nhân đã trở lại, đưa đồ lấy được cho Lăng Hư Tử. Lăng Hư Tử mỉm cười mở hộp ra, quả nhiên là một bông Tuyết Liên Côn Luân lấp lánh.
Dương Bách Xuyên nhận được ba bảo vật, mà cái giá bỏ ra chỉ là sáu viên đan Kinh Mạch, ba người mỗi người hai viên.
Vụ giao dịch này ai nấy đều vui vẻ.
Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, anh lấy được Tuyết Liên Côn Luân và Hà Thủ Ô thì sẽ luyện chế được nhiều đan dược hơn.
Còn ba người Lăng Hư Tử thì dùng đan Kinh Mạch có thể tăng cường kinh mạch của bản thân, đột phá cửa ải Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn.
Bọn họ cũng biết đan Kinh Mạch của Dương Bách Xuyên không phải vật phàm, cho dù không thể đột phá cũng có thể khiến vách ngăn cảnh giới nới lỏng, dù chỉ tăng thêm một chút cũng được. Đến cấp bậc tu vi của bọn họ, đột phá cửa ải rất khó khăn, chút tác dụng nhỏ bé cũng rất quý báu. Vì vậy đổi đan dược với Dương Bách Xuyên rất đáng giá.
Sau khi giao dịch xong, bốn người lần lượt tạm biệt rời đi. Việc cấp bách bây giờ là trở về dùng đan dược. Phải dùng đan dược để nâng cao tu vi trước khi bí địa mở ra, như vậy có thể tăng xác xuất thành công khi mạo hiểm trong bí địa.
Mọi người đi rồi, rốt cuộc Dương Bách Xuyên cũng được yên tĩnh, trong lều chỉ còn người phe mình, gồm ba con nhà Thân Đồ, Thiên Tuyệt, Trần Phong Tử.
Dương Bách Xuyên hỏi Thiên Tuyệt: “Nhóm lão Phong vẫn chưa về sao?”
“Bẩm sư tổ, họ vẫn chưa về, hay là tôi đi tìm nhé?” Thiên Tuyệt trả lời.
“Không cần, trời vẫn còn sớm, chờ thêm một lúc nữa vậy. Có Thu Nhi đi cùng, xảy ra chuyện thì em ấy sẽ về thông báo.” Dương Bách Xuyên bảo Ngô Mặc Thu và đám Phong Thiên Nhai đi tìm ba đồ đệ, đã sắp qua một ngày mà bọn họ vẫn chưa về khiến anh hơi lo lắng.
Trong lúc hai người nói chuyện, trong lều nổi gió lạnh, là Ngô Mặc Thu xuất hiện. Có điều cô vẫn ở trạng thái ẩn thân, không lộ diện.
Mấy người Phong Thiên Nhai cũng theo sau.
“Lão Phong có tìm được ba đứa đệ tử không nên thân của tôi không?” Dương Bách Xuyên vội vàng hỏi.
“Bẩm môn chủ, chúng tôi đã tìm khắp sơn cốc mà không thấy tung tích của ba vị thiếu gia, đoán chừng họ đang ở vách núi. Sơn cốc này toàn là người có cảnh giới tu vi Tiên Thiên tầng bốn trở lên, bên kia vách núi là nơi hoạt động của võ cổ giả Ám Kình và Tiên Thiên dưới tầng ba.
Thường thì cũng có võ cổ giả Tiên Thiên đến bên kia hoạt động, ở đó yên tĩnh hơn bên này. Bên kia vách núi có rất nhiều trò tiêu khiển cho võ cổ giả. Hay là bây giờ chúng ta qua đó tìm ba vị thiếu gia?”
“Không cần đâu, giờ không còn sớm, nómọi người đã vất vả cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi, mai rồi tới xem. Chắc là ba đứa vẫn chưa đến nơi đâu.”
“Vâng. Chúng tôi xin lui.”