Trong tiềm thức, Dương Bách Xuyên đã coi thanh niên này trở thành – kẻ địch hoặc có thể nói là tình địch thì càng thích hợp hơn!
Dù sao ngay cả chính anh cũng không cảm giác được, trong nội tâm phản ứng không được thoải mái.
Anh phát hiện Triệu Nam đứng ở bên cạnh đã thu hồi lại khuôn mặt tươi cười, trong nháy mắt đã biến thành một nữ tổng giám đốc lạnh lùng.
Phát hiện được chuyện này làm cho bên trong Dương Bách Xuyên cảm thấy vui vẻ.
Anh thầm nghĩ: “Có vẻ như Triệu Nam không muốn gặp tên này!”
“Nam Nam, anh nghe nói hôm qua em bị thương, anh đặc biệt đến đây để thăm em, thế nào, không có chuyện gì chứ?” Thanh niên đi tới, đưa hoa hồng trong tay cho Triệu Nam.
Nhưng Triệu Nam không nghe, nhướng mày lạnh lùng nói: “Diệp Khai, xin anh hãy gọi tên đầy đủ của tôi, tôi và anh không thân thiết như vậy.”
Dương Bách Xuyên đứng ở một bên cũng nghe được tên của người thanh niên từ miệng Triệu Nam là Diệp Khai, hiện tại anh không rõ lai lịch của anh ta thế nào.
Chỉ thấy Diệp Khai tháo mắt kính ra, lộ ra toàn bộ khuôn mặt, ở trong mắt Dương Bách Xuyên diện mạo của người này tương đối ẻo lả, trong lòng anh âm thầm đánh giá.
Quả nhiên, Diệp Khai đối với giọng điệu lạnh lùng của Triệu Nam không thèm để ý chút nào, trên mặt còn mỉm cười nói: “Nam Nam, anh biết chuyện của chúng ta khiến em không thể tiếp nhận được ngay lập tức, anh cũng hiểu lý do em lại từ Yên Kinh chạy đến loại chỗ ở như Cố Đô này là đang giận dỗi, nhưng chuyện của chúng ta là do ông cụ của hai nhà định ra, anh và em đều không thể thay đổi. Cho dù em có muốn gặp anh không thì anh cũng là chồng sắp cưới của em, lần này tới anh hy vọng em có thể trở về Yên Kinh cùng anh?”
Chờ Diệp Khai nói xong, trong lòng Dương Bách Xuyên chấn động, sao nghe lại không thích hợp vậy!
Trong miệng tên Diệp Khai này, hình như anh ta vừa nói mình là chồng sắp cưới của Triệu Nam nhỉ?
Hơn nữa nghe ý tứ, hôn sự của bọn họ là do ông cụ của hai nhà định ra?
Ngay lúc não bộ Dương Bách Xuyên đang bị nhồi nhét xử lý thông tin thì Triệu Nam đã lạnh lùng nói với Diệp Khai: “Tôi muốn nói lại một lần cuối cùng, tôi là tôi, còn anh là anh, chúng ta cũng không có khả năng, chuyện của tôi không cần anh quản, có trở về Yên Kinh hay không là chuyện của tôi.”
Dường như lúc này Diệp Khai đã mất kiên nhẫn, trong giọng nói còn mang theo sự giận dữ nói: “Được, nếu như em không trở về vậy thì anh sẽ ở Cố Đô cùng với em cho đến khi nào em theo anh trở về mới thôi. Còn một chuyện anh cũng phải nói rõ ràng với em, mặc dù chuyện hôn nhân là do ông cụ của hai nhà định ra, nhưng anh muốn nói cho em biết, cho dù không có ông cụ của hai nhà chỉ hôn, anh cũng thích em, đồng nghĩa với việc sẽ theo đuổi em…”
“Đủ rồi ~” Triệu Nam ngắt lời Diệp Khai và nói: “Diệp Khai tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi đã có người mình thích, ai đồng ý gả cho anh thì đi tìm người đó đi. Đừng có làm phiền tôi.”
Lời nói của Triệu Nam tương đối không nể mặt, ngược lại làm cho Dương Bách Xuyên ở bên cạnh nghe trong lòng rất sảng khoái, nhưng ngay lập tức trong lòng cũng chấn động, vậy mà cô ấy nói trong lòng cô ấy đã có người mình thích?
Giờ phút này, Dương Bách Xuyên rất muốn hỏi thử xem người cô ấy thích là ai?
Cũng may là Diệp Khai đã giúp anh hỏi ra.
Đối mặt với sự ghét bỏ của Triệu Nam nhiều lần, thậm chí cô ấy còn nói là đã có người mình thích để chặn miệng anh ta, Diệp Khai là cậu cả của nhà họ Diệp chưa từng chịu nổi cơn giận như vậy, anh ta cười lạnh nói: “Được, em nói xem người em thích là ai? Chỉ cần có, anh sẽ không làm phiền em nữa, anh cũng muốn xem, trên đời này có ai xứng đáng với em.”