Anh nhìn Chiêm Khánh Nhân nói: “Chiêm Yêu Nghiệt, dùng cái gương rách của anh phá bỏ tảng đá phía sau tiểu hòa thượng, trận pháp sẽ tự hủy.”
“Tôi đặc biệt nhắc lại với cậu, đây là vật chí bảo của Côn Luân, gọi là gương Côn Luân, không phải là gương rách.” Chiêm Khánh Nhân tức giận nói.
“Rồi rồi rồi, gương Côn Luân được chưa, nhanh dùng gương Côn Luân chí bảo của anh đi.” Dương Bách Xuyên trợn mắt nói.
“Vì sao lại là tôi?” Chiên Khánh Nhân không hiểu nói.
“Chỉ có gương rách của anh…à, gương Côn Luân có hiệu quả công kích từ xa.” Dương Bách Xuyên nói như chuyện đương nhiên, khoảng cách hơn mười mét, thật ra Trích Tinh Thủ trong tay anh cũng có thể làm được, nhưng cũng phải để Chiêm Khánh Nhân góp chút sức, tiện thể thăm dò hiện tại tên này có nghe anh chỉ huy hay không.
“Hừ ~” Chiêm Khánh Nhân hừ lạnh, mặc dù không vui lắm nhưng anh vẫn lấy gương Côn Luân, rót chân nguyên chiếu lên tảng đá như lời Dương Bách Xuyên nói.
Trong lòng Chiêm Khánh Nhân hiểu rõ, Dương Bách Xuyên đang thăm dò liệu anh có nghe theo chỉ huy hay không, thật ra với khoảng cách hơn mười mét, trong năm người bọn họ, ai cũng có thể phá vỡ tảng đá kia.
Dương Bách Xuyên để anh ra tay chính ta một loại thử nghiệm, trong lòng rất khó chịu, nhưng anh biết Dương Bách Xuyên có khả năng trong trận pháp, bọn họ muốn thuận lợi vượt qua từng Hắc Thạch thì quả thật là phải nghe theo lời của cậu ta.
Vì vậy, Chiêm Khánh Nhân đã làm theo.
“Ầm ~”
Gương Côn Luân của Chiêm Khánh Nhân chiếu tới, mắt trận nằm trên tảng đá lập tức vỡ nát.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng, trong lòng cũng cười thầm, Chiêm Khánh Nhân dùng hành động để nói cho anh biết, bắt đầu từ bây giờ, anh ta sẽ nghe anh chỉ huy.
…
Sau khi Chiêm Khánh Nhân phá nát mắt trận, bọn họ ai nấy đều tỉnh ngộ, lúc này mới phát hiện bản thân mình đang chém giết lẫn nhau, bốn người họ đều lập tức dừng tay.
Đồng thời cũng ý thức được sự xuất hiện của đám người Dương Bách Xuyên, lúc trước trong ảo trận, bọn họ không nhìn thấy năm người này, nhưng khi trận được phá giải liền thấy được bọn họ.
Tiểu hòa thượng Liễu Phạm nhìn thấy đám người Dương Bách Xuyên thì mừng thầm, lão lạt ma biến sắc nói: “Lui ~”
Hiện tại nhìn thấy Dương Bách Xuyên, trong lão già này vẫn còn ám ảnh bởi bóng ma tâm lý, lão ta không dám đối đầu với anh.
“Có muốn đuổi theo không?” Chiêm Khánh Nhân liếc mắt hỏi.
“Ai đi mà đuổi ~” Dương Bách Xuyên cũng không có ý định đuổi theo, bởi vì đang ở rừng Hắc Thạch, khó tránh khỏi sẽ va vào trong trận pháp, đến khi đó sẽ mất nhiều hơn được.
“Không đuổi thì dẹp đi.” Chiêm Khánh Nhân nói thầm một câu.
Lúc này, tiểu hòa thượng Liễu Phàm bước tới nói: “A di đà phật, cảm ơn Chiêu sư huynh cứu giúp.”
“Đừng cảm ơn tôi, là công lao của Dương điên, không có cậu ta thì không phá nổi ảo trận.” Chiêm Khánh Nhân đáp lại lời của tiểu hòa thượng.
Lúc này, trong mắt tiểu hòa thượng lóe lên một sáng, cậu ta tỏ lời cảm ơn với Dương Bách Xuyên.
Nhưng Dương Bách Xuyên lại dán chặt mắt vào chuỗi tràng hạt trong tay tiểu hòa thượng, anh sững sờ nói: “Liễu Phàm, tôi có thể xem thử chuỗi tràng hạt trong tay cậu không?”
Tiểu hòa thượng Liễu Phàm nghe thấy Dương Bách Xuyên muốn xem chuỗi tràng hạt trên tay cậu, theo bản năng, ánh mắt cậu lóe lên một tia sắc bén, giống như Dương Bách Xuyên đang muốn cướp của mình.
Cậu nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên nói: “Anh muốn làm gì?”
Dương Bách Xuyên thấy buồn cười, nhìn vẻ căng thẳng của tiểu hòa thượng, anh cười nói: “Đừng có lo, tôi chỉ thấy có chút quen mắt mà thôi, chỉ muốn xem chứ không có ý khác.”