Dương Bách Xuyên nhìn thấy trên trường tiêu của Hồ Tiên Nhi bay ra một hàng phù văn màu xanh lục óng ánh, bay tới giữa mi tâm của trâu lửa một sừng. Ngay sau đó chỉ thấy toàn thân nó đều run rẩy, yêu khí mạnh mẽ tỏa ra trên người cũng yếu bớt.
Không ai ngờ rằng tiếng tiêu của Hồ Tiên Nhi vậy mà cũng lợi hại như thế.
Mà đúng lúc này, Trần Trầm Hương và Mai Thi Dĩnh gần như đồng thời ra tay.
Trần Trầm Hương rạch mi tâm của mình một cái, mi tâm của anh ta lập tức xuất hiện một vết máu, ngay sau đó khí chất cả người thay đổi, trường thương đen nhánh trong tay tỏa ra hơi thở sắc bén có tính công kích.
Mà kiếm Thanh Hồng của Mai Thi Dĩnh cũng kiếm ý ngút trời, bụi đất xung quanh cô xoay tròn.
Hiển nhiên hai người này cũng bất chấp mà ra tay.
Năm đại yêu nghiệt không một ai đơn giản, cũng không một ai muốn tụt lại phía sau.
Một thương của Trần Trầm Hương sắp đâm ra, nhưng lúc này anh ta đang ở phía sau trâu lửa một sừng, cho dù có giành đâm tới thì cũng không phải chí mạng với trâu lửa một sừng.
Vì vậy Dương Bách Xuyên vội vàng hét lên: “Anh Trần chém chỗ hiểm ở cổ.”
Anh nói lại hét với Mai Thi Dĩnh:”Mai Thi Dĩnh tấn công con mắt!”
Lúc này dưới sự hiệp lực của mọi người trâu lửa một sừng không thể động đậy cơ thể, Trần Trầm Hương và Mai Thi Dĩnh một thương một kiếm uy lực khổng lồ, đang là thời cơ tốt để công kích chỗ hiểm.
Hai người nghe vậy, Trần Trầm Hương tung người lên, một thương đâm về phía chỗ hiểm dưới cổ trâu lửa một sừng.
Đồng thời kiếm Thanh Hồng trong tay Mai Thi Dĩnh cũng phát ra tiếng kêu, mục tiêu là mắt của trâu lửa một sừng.
“Phụt!”
“Phụt!”
“Rống!”
Trần Trầm Hương và Mai Thi Dĩnh lần lượt thành công.
Trâu lửa một sừng gào thét ngút trời.
Có lẽ là làm bị thương tới điểm yếu của nó, trâu lửa một sừng toàn lực bùng nổ.
Trong lúc gào thét yêu khí toàn thân nó thoáng cái tăng vọt.
Phật châu của tiểu hòa thượng Liễu Phàm lập tức bị cứng rắn chấn văng.
Trâu lửa một sừng đột nhiên đứng dậy.
Có điều Dương Bách Xuyên đã sớm chuẩn bị cho chuyện này, thủ cốt tay phải của anh sáng rõ, gần như trong suốt.
“Lao Nguyệt!”
Khoảnh khắc trâu lửa một sừng chấn văng Thiên Cương châu của tiểu hòa thượng Liễu Phàm, một kích Lao Nguyệt Thủ của Dương Bách Xuyên cũng chộp về phía đầu của trâu lửa một sừng.
“Ầm ầm!”
Dương Bách Xuyên thúc giục thủ cốt tay phải, thi triển chiêu thứ hai Lao Nguyệt Thủ. Khác với Trích Tinh Thủ là uy lực của Lao Nguyệt Thủ tăng lên gấp đôi, gần như thoáng cái đã rút hơn phân nửa chân khí trong cơ thể anh.
Chiêu thức này rất hao tâm tốn sức.
Nhưng hiệu quả hoàn toàn rõ rệt, một kích Lao Nguyệt Thủ rất vững vàng đánh vào đầu trâu lửa một sừng.
“Rống! Rống!”
Tiếng gào rú nặng nề phát ra từ trong miệng trâu lửa một sừng.
Nhay sau đó trâu lửa một sừng giãy giụa muốn đứng dậy, cuối cùng lại ngã xuống đất.
Một kích Lao Nguyệt Thủ qua đi, trong tay Dương Bách Xuyên xuất hiện một mảnh đẫm máu, trong lòng bàn tay anh xuất hiện một yêu hạch, yêu hạch thuộc về trâu lửa một sừng, anh đã đào từ trong đầu trâu lửa một sừng trong nháy mắt.
Dương Bách Xuyên mặt không thay đổi cất vào không gian bình Càn Khôn.