Ba con linh thú mỗi con cắn nuốt một viên đan Niết Bàn, bây giờ Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được linh khí mạnh mẽ dao động trong cơ thể ba đứa nó. Trong lòng anh nghĩ chỉ cần chúng nó hấp thu toàn bộ sức mạnh đan dược thì có thể tiến thêm một bước.
Trên thực tế chồn nhỏ và Hầu Đậu Đậu đã sớm đột phá bình cảnh trong thời kỳ trưởng thành vào mấy tháng trước, tin rằng sau khi cắn nuốt đan Niết Bàn sẽ tăng lên.
Ba người lên tế đàn, thấy một lối vào xây dựa vào núi, không có cửa đá các thứ mà trực tiếp mở ra.
Trông một mảnh đen ngòm.
Vừa rồi Hồ Tiên Nhi trực tiếp đi vào từ nơi này.
Mấy tiếng gầm rú vừa rồi cũng từ lối vào này truyền ra, rất có thể Chiêm Khánh Nhân và Trần Trầm Hương đang ở bên trong.
“A Di Đà Phật, chẳng lẽ nơi này là mục đích chuyến đi này của chúng ta – động Hắc Liên sao?” Tiểu hòa thượng niệm Phật hiệu.
“Cậu thật sự đoán đúng rồi, nơi này chính là động Hắc Liên.” Dương Bách Xuyên vừa nói chuyện vừa chỉ vào ba chữ cổ xưa trên đầu lối vào, phía trên đúng là ba chữ động Hắc Liên.
Trên đầu cổng hình quạt cao hơn sáu mét điêu khắc ba chữ động Hắc Liên phong cách cổ xưa lớn.
Sáu người bọn họ cuối cùng cũng đến đích, nhưng đội ngũ sáu người lại chỉ còn lại bốn người.
“Đi thôi, chỉ mong bọn họ sẽ không sao.” Dương Bách Xuyên nói xong dẫn đầu vào trước.
Tiểu hòa thượng Liễu Phàm theo sau nói: “Bốn thử thách, chúng ta đã trải qua ba cửa ải, còn thủ hộ thử thách cuối cùng chưa từng xuất hiện, các người nói xem ở động Hắc Liên này cuối cùng là thủ hộ gì?”
“Rất rõ ràng động Hắc Liên chính là thủ hộ thử thách cuối cùng, về phần cái gì phải chờ sau khi chúng ta vào mới biết được.” Dương Bách Xuyên trầm giọng nói.
Bây giờ anh cũng không có lòng tin với động Hắc Liên sắp phải đối mặt, không ai biết trong động Hắc Liên có gì.
Không biết vĩnh viễn đáng sợ nhất.
Có điều Hồ Tiên Nhi đã đi vào, hơn nữa Chiêm Khánh Nhân và Trần Trầm Hương cũng biến mất, ba người bọn họ nhất định phải đối mặt với động Hắc Liên.
Lúc mới bước vào sơn động rất tối tăm, linh thức vẫn không thể sử dụng, có điều sau khi đi một lát, thị lực cũng dần dần thích ứng.
Không gian toàn bộ hang động rất lớn, cao rộng cũng ba mét, đi bên trong có hơi thở u ám.
Ba người vểnh tai nghe tiếng động, hơn mười phút trôi qua cũng không có bất kỳ âm thanh gì vang lên.
Càng như thế thì trong lòng Dương Bách Xuyên càng trở nên nặng nề. Hồ Tiên Nhi đi vào trước bọn họ, nói sao cũng phải có chút tiếng vang mới đúng, nhưng lại không có bất kỳ tiếng động nào, điều này cho thấy động Hắc Liên tuyệt đối có điều kỳ lạ.
Ba người cẩn thận từng li từng tí di chuyển trong sơn động, lại mười phút nữa trôi qua, chồn nhỏ Hương Hương đột nhiên kêu lên, vung vẩy móng vuốt nhỏ trên bờ vai của Dương Bách Xuyên, nói cho Dương Bách Xuyên phía trước có tồn tại khiến nó sợ hãi.
Trong lúc khua tay múa chân chồn nhỏ dứt khoát nấp sau vai Dương Bách Xuyên, dường như rất sợ hãi tồn tại không xác định phía trước.
Ngay sau đó Vượng Tử và Hầu Đậu Đậu cũng lông tóc cả người dựng đứng, gào thét với phía trước.
Dương Bách Xuyên biết bọn họ đã tiếp cận chỗ muốn đến, trên phương diện cảm giác linh thú thường nhạy cảm hơn con người. Sự bất an của ba con linh thú đã đủ nói rõ thử thách thứ tư của động Hắc Liên sẽ lập tức xuất hiện.
“Mọi người cẩn thận!”
Dương Bách Xuyên dặn dò tiểu hòa thượng và Mai Thi Dĩnh bên cạnh.
Ngay khi anh vừa dứt lời, một tiếng hét thảm vang lên: “A!”
Nghe giọng là tiếng của Hồ Tiên Nhi.
Dương Bách Xuyên biến sắc, nhanh chóng chạy như điên về phía trước, mặc kệ phía trước sẽ xuất hiện cái gì anh cũng sẽ không từ bỏ bất kỳ đồng đội nào.
Sau khi ba người chạy như điên mấy phút, sau một ngã rẽ hình chữ thất, trong tầm mắt đột nhiên sáng ngời, đại điện hơn trăm mét vuông xuất hiện trước mắt, hơn nữa rất sáng, bởi vì tầng cao nhất của đại điện là thạch nhũ phát sáng, thắp sáng trưng cả đại điện.
“Là bọn họ!”