Hiển nhiên xương cốt đứt gãy là lão tổ của Miêu trại.
Dương Bách Xuyên hiển nhiên vô cùng hài lòng với một đấm này của mình, trực tiếp đánh lão tổ của Miêu trại gãy xương.
Trong phút chốc, lão tổ của Miêu trại mặt mày đỏ bừng rút lui. Ông ta biết mình đã khinh địch, thực lực của Dương Bách Xuyên cũng là Hư Cảnh, thậm chí chân nguyên trong cơ thể anh còn vô cùng hùng hậu.
“Giết!”
Cũng ngay trong khoảnh khắc mấy người Trần Thiên Hải ra tay, trong miệng Tửu Tiên lão đầu thốt ra một chữ “giết”, xông vào vòng chiến đấu.
Ngay sau đó là Võ Đang, Thiếu Lâm, Nga Mi và lão tổ Hồ gia lần lượt ra tay.
Tay trái Dương Bách Xuyên lóe lên ánh sáng lạnh, kiếm Đồ Long xuất hiện, tay phải lại lóe lên hào quang, xiềng xích trói yêu nơi tay, ánh mắt khóa chặt vào người lão tổ của Miêu trại. Anh không định cho lão tổ của Miêu trại cơ hội th ở dốc, muốn giết thì triệt để giết.
Đối mặt với lão tổ của Miêu trại lùi về sau, cùng đám người Trần Thiên Hải đánh tới bốn phía, khóe miệng Dương Bách Xuyên khẽ mở: “Thiểm Điện Bộ!”
Dương Bách Xuyên nói xong dưới chân khẽ động, cả người biến mất ngay tại chỗ.
Lúc anh xuất hiện trở lại đã thoát khỏi vòng vây của mấy người Trần Thiên Hải đi tới phía trước lão tổ của Miêu trại cách ba mét.
Sau khi Dương Bách Xuyên biến mất thật sự khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ai thấy Dương Bách Xuyên biến mất thế nào, chỉ có thể cho thấy tốc độ của anh đã sắp tới mức mắt thường không bắt được.
Giật mình nhất chính là lão tổ của Miêu trại, thấy Dương Bách Xuyên đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, lão tổ của Miêu trại đã biết không ổn, lập tức lui nhanh lần nữa.
Thế nhưng đúng vào lúc này, lão tổ của Miêu trại chỉ nghe thấy Dương Bách Xuyên trầm giọng nói: “Trói!”
Chỉ vẻn vẹn một chữ trói, lão tổ của Miêu trại đã cảm thấy không khí bốn phía đều bị giam cầm, tốc độ của ông ta hoàn toàn dừng lại, nháy mắt phát hiện trên người xuất hiện một sợi xích.
Xích trói yêu vô cùng có lợi, nhờ sư phụ Vân Thiên Tà luyện hóa giúp khiến Dương Bách Xuyên có thể phát huy ba phần uy lực của tiên khí này.
Hơn nữa tầng thứ hai của Chỉ Xích Thiên Nhai Công tốc độ tia chớp khiến lão tổ của Miêu trại căn bản không kịp ứng phó, thoáng cái đã bị xích trói yêu giam cầm.
Ngay sau đó kiếm Đồ Long của Dương Bách Xuyên đã chắn trước mi tâm của lão tổ Miêu trại.
Hàn ý lạnh lẽo trên thân kiếm Đồ Long khiến lão tổ của Miêu trại chấn động cả người, đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy cái chết ở gần mình đến thế.
Còn đối với Dương Bách Xuyên, chỉ cần anh khẽ động tay là lão tổ của Miêu trại sẽ xuống suối vàng.
Thế nhưng ngay từ đầu anh đã cảm thấy người này không giống Miêu Thánh Thủ.
Mặt khác nói từ một góc độ khác thì trên thực tế lão tổ của Miêu trại xem như anh hùng.
Thủ hộ thông đạo Sơn Hải chẳng khác nào thủ hộ Hoa Hạ, chuyện này tương tự mục đích của Hạ Lộ lúc trước, đều là người lặng lẽ trả giá vì Hoa Hạ, người thế này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên kính nể.
Xuất kiếm nơi tay, trong lòng anh đã có chút do dự.
Cuối cùng có giết lão tổ của Miêu trại hay không? Có nên giết hay không?
Trong lòng Dương Bách Xuyên tự hỏi.
Lý trí nói cho anh biết lão tổ của Miêu trại đáng chết, bởi vì anh giết Thánh Thủ Miêu trại và đệ tử Miêu trại, tương đương với việc có thù lớn với Miêu trại, hơn nữa bây giờ là lão tổ của Miêu trại muốn giết anh, anh không giết lão tổ của Miêu trại thì lão tổ của Miêu trại sẽ giết ngược lại anh.
Thế nhưng nếu giết… lão tổ của Miêu trại, trong lòng của anh cảm thấy không vượt qua được.
Chung quy lão tổ của Miêu trại đã cống hiến cho Hoa Hạ, đám người thế hệ trước bọn họ, trấn thủ thông đạo Sơn Hải, đề phòng tu chân giả của Sơn Hải Giới, tương đương với bảo vệ con dân Hoa Hạ.