Kim Bất Hoài thay đổi sắc mặt, roi bị Dương Bách Xuyên giơ tay lên nắm lấy là hắn ta biết sắp có chuyện xấu xảy ra rồi. Hắn ta vừa nghĩ vậy thì cây roi trong tay đã rời tay.
Kim Bất Hoài chỉ cảm thấy bị kéo một phát, cơ thể liền mất thăng bằng.
Ngay sau đó hắn ta liền cảm thấy lồ ng ngực như bị búa tạ đập một phát, hóa ra đã bị Dương Bách Xuyên một cước dẫm lên người, chân khí mạnh mẽ cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong cơ thể của hắn ta, nhanh chóng phá hủy kinh mạch toàn thân của hắn ta.
Kim Bất Hoài vô cùng sợ hãi, hắn ta muốn phản kháng cũng không hản kháng được, chỉ đành run giọng cầu xin: “Đừng… đừng giết ta!”
Dương Bách Xuyên cười khinh: “Bây giờ biết sợ rồi à? Muộn rồi.”
Dương Bách Xuyên nói xong thì nâng một cước trực tiếp dẫm nát cái chân thứ ba của Kim Bất Hoài, đây là yêu cầu của tiểu hòa thượng, hắn ta đã từng làm vậy với tiểu hòa thượng, có điều so ra thì tiểu hòa thượng không nghiêm trọng bằng.
Thế nhưng một cước này Dương Bách Xuyên là muốn lấy mạng nhỏ của Kim Bất Hoài.
“A! Rống!”
Một cước giáng xuống, Kim Bất Hoài phát ra tiếng kêu vô cùng thảm thiết, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Dương Bách Xuyên cũng không lãng phí thời gian nữa, lại là một cước trực tiếp phá hủy đan điền của Kim Bất Hoài, lần này hắn ta còn không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết thì đã chết.
Cuối cùng cũng đã báo được thù, bị Kim Bất Hoài hành hạ hơn nữa năm, cơn giận này cũng có thể nuốt trôi rồi.
“Dương đại ca, đi mau!”
Ba người Gia Cát Khổng đã cưỡi yêu mã đi đến.
Nhưng đúng vào lúc này phía chân trời lại vang lên một tiếng giận dữ: “Tiểu tặc to gan, tự tìm đường chết!”
Dương Bách Xuyên nghe thấy giọng nói này thì thay đổi sắc mặt, hắn ngẩng đầu lên nhìn, trên đường chân trời cách đó hơn trăm thước là hai vệt sáng đang bay nhanh mà đến.
“Các ngươi đi trước đi, ta cầm chân một lát, dựa theo kế hoạch ban đầu đi hướng đông.” Dương Bách Xuyên lớn tiếng nói với tiểu hòa thượng và anh em Gia Cát.
“Lão đại!”
“Dương đại ca!”
Ba người tiểu hòa thượng nghe Dương Bách Xuyên bảo muốn ở lại cầm chân người tới thì lập tức nóng nảy.
“Đừng nói nhiều, mau đi đi, chậm thêm lát nữa thì chúng ta không ai đi nổi, yên tâm, ta có biện pháp thoát thân.” Dương Bách Xuyên rống to với ba người.
“Đi!” Gia Cát Khổng quất một roi vào người yêu mã, lập tức chạy đi như bay.
Kỳ thật ba người cũng biết bọn họ ở lại cũng chỉ làm vướng chân Dương Bách Xuyên bèn dứt khoát đi mau để Dương Bách Xuyên không còn nỗi lo. Lúc này bọn họ cũng chỉ có thể tin rằng Dương Bách Xuyên sẽ có biện pháp thoát khỏi sự đuổi đánh của cao thủ.
Dương Bách Xuyên đợi tiểu hòa thượng và anh em Gia Cát rời khỏi thì siết chặt kiếm Đồ Long trong tay, nhìn về phía xa xa.
Trong chớp mắt hai người cách xa hơn trăm thước đã xông tới trước mặt hai mươi thước.
Hai người này không phải ai khác mà chính là Mặt Sẹo và nhị đệ ẻo lả kia của ông ta. Hẳn là lúc hơi thở của của bổn nguyên thạch phát tán thì Tóc Thắt Bím bên phía hầm mỏ đã thông báo cho hai người này.
Lúc này dưới người của hai người Mặt Sẹo đều cưỡi yêu thú mà đến, tốc độ cực nhanh.
Dương Bách Xuyên nheo mắt lại nâng kiếm Đồ Long lên, từ xa chém một kiếm về phía hai người. Hắn phải tranh thủ thời gian cho ba người tiểu hòa thượng để bọn họ bỏ trốn.
Về phần chính bản thân hắn cũng chỉ có thể dựa vào Chỉ Xích Thiên Nhai Công, dựa vào ưu thế tốc độ mà đọ sức với hai người Mặt Sẹo.
Dương Bách Xuyên căn bản không nghĩ tới chuyện g iết chết hai người Mặt Sẹo.
Mặt Sẹo có tu vi Kim Đan trung kỳ, hơn nữa lão nhị ẻo lả cũng là Kim Đan sơ kỳ đã vượt qua thiên kiếp, tu vi hơi thở còn mạnh hơn Tóc Thắt Bím một bậc.
Trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ có thể ngăn cản hai người này một lát tranh thủ thời gian cho ba người tiểu hòa thượng, sau đó hắn liền sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai Công để bắt đầu chạy trốn. Dương Bách Xuyên vẫn có chút lòng tin với Chỉ Xích Thiên Nhai Công của mình.