Vượn trắng đã xông đến bên cạnh hắn rồi bắt lấy hắn như thế nào, Dương Bách Xuyên đều không nhìn thấy rõ.
Lúc này trong bộ móng vuốt khổng lồ đầy lông của vượn trắng, bên trái tóm chặt Gia Cát Khổng, bên phải dẫn theo Dương Bách Xuyên.
Đến giờ thì Dương Bách Xuyên bắt đầu dựng ngược lông tơ, mồ hôi lạnh ứa đầy sau lưng. Hắn không ngờ rằng con vượn trắng này lại cường đại như thế.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng vượn trắng vẫn chưa hóa hình, chỉ biết nói mỗi tiếng người thôi nên chắc là không mạnh lắm đâu, hiện tại mới phát hiện là mình đã sai. Vượn trắng chưa hóa hình cũng cường đại, dù sao một Kim Đan sơ kỳ như hắn ở trong tay vượn trắng có khác gì một đứa trẻ con đâu chứ.
Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ xem mình có nên gọi sư phụ hay không, vượn trắng lại lên tiếng: “Nhóc con đừng tốn sức làm gì, nếu ta muốn lấy cái mạng nhỏ của các ngươi, chỉ cần động một ngón tay thôi. Vốn dĩ ta cho rằng chỉ cần bắt một người là đủ rồi, nhưng nếu ngươi đã theo tới đây vậy hai ngươi hãy cùng nghĩ cách đi. Phu nhân của ta sắp sinh rồi, tốt nhất là các ngươi hãy giữ được mạng sống cho phu nhân nhà ta và đứa trẻ ở trong bụng nàng. Nếu phu nhân và con ta có chút thương tổn nào, các ngươi đừng nghĩ tới chuyện sống mà rời khỏi đây.
Với lại đừng có giở trò hay làm điều thừa, ta biết Nhân tộc các ngươi vốn xảo trá. Nói thật cho các ngươi biết tu vi của ta có thể so sánh với Kim Đan kỳ đại viên mãn của Nhân tộc các ngươi. Dù là đối mặt cao thủ có cảnh giới Nguyên Anh của Nhân tộc các ngươi, ta vẫn có lực đánh trả, bởi vậy ta khuyên các ngươi đừng có giở trò hay nghĩ kế, hiện tại mau đi cứu phu nhân và con ta đi.”
Vượn trắng nói bằng giọng điệu cực kỳ đe doạ, nhấc Dương Bách Xuyên và Gia Cát Khổng đến chỗ con vượn trắng đang nằm trong vũng máu kia, hoặc cũng có thể nói là phu nhân của vượn trắng.
Dương Bách Xuyên có chút nản lòng khi nghe những lời mà vượn trắng nói. Tu vi sánh ngang với Kim Đan kỳ đại viên mãn của Nhân tộc, hiện tại hắn quả thật chỉ có thể nhìn lên. Hơn nữa với lực lượng cường đại của vượn trắng và không biết hắn ta đã dùng cách gì để xuất hiện ngay bên cạnh mình rồi bắt mình đi, Dương Bách Xuyên từ bỏ ý định cứng đối cứng với vượn trắng.
Nghe có vẻ vượn trắng đang rất nóng lòng muốn cứu phu nhân của mình, vậy chỉ cần cứu vượn cái – phu nhân của hắn ta là được.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không ngốc đến mức tin tưởng những gì hắn ta nói. Hai tộc Nhân Yêu như nước với lửa, có lẽ hôm nay dù có cứu được vượn cái hay không, hắn và Gia Cát Khổng đều sẽ phải chết.
Dù sao cũng là đỡ đẻ mà…
Hai tên đàn ông đỡ đẻ cho một con vượn cái ngay trước mặt chồng của nó…
Dương Bách Xuyên tin rằng ngay cả khi đã đỡ đẻ thành công, sau khi xong việc vượn trắng cũng sẽ giết người diệt khẩu.
Phải nghĩ cách thôi, không thể bị động như vậy được.
Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng, cuối cùng nhìn về phía vượn cái đang nằm trong vũng máu trên mặt đất.
Ngay sau đó hắn hít sâu một hơi.
Lại thấy vấn đề của vượn cái không chỉ đơn giản là sắp sinh thôi đâu, mấu chốt là khó sinh, hơn nữa trông có vẻ là do nhân tố bên ngoài làm cho khó sinh.
Phần bụng của vượn cái có ba vết thương sâu đến tận xương, rõ ràng nó là vết thương do móng vuốt sắc nhọn của động vật nào đó cào trúng.
Cần phải biết rằng vượn cái cũng là một phụ nữ đang mang thai, phần bụng lại bị trọng thương, không sinh non mới là lạ.
Con mẹ nó, thế này thì cứu như thế nào giờ?
Dù là Dương Bách Xuyên biết y thuật thì hắn cũng chỉ biết há hốc mồm.
Với lại hắn quả nhiên đã nhìn thấy tất cả những gì không nên thấy ở trên người vượn cái.
Khi hắn đang ngây người, trong miệng vượn cái lại phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết: “Gào…”
Lúc này, vượn trắng vội vàng vọt tới bên cạnh vượn cái, nắm lấy tay nàng ta, giận dữ quát Dương Bách Xuyên và Gia Cát Khổng: “Mau cứu phu nhân ta. Thường nói Nhân tộc các ngươi là linh trưởng của vạn tộc, đặc biệt là tu chân giả ai ai cũng biết y thuật, nếu không cứu được phu nhân và con ta, ta sẽ ăn tươi nuốt sống các ngươi, nhanh lên.”
Gia Cát Khổng hít sâu một hơi yếu ớt nói: “Vượn trắng tiền bối, tu chân giả chúng ta biết chút y thuật, nhưng lại chỉ biết y thuật của Nhân tộc chúng ta thôi, không biết y thuật của Yêu tộc các ngươi, ngài như vậy là đang làm khó chúng ta đó. Chúng ta thật sự không biết đỡ đẻ, đặc biệt là đỡ đẻ cho Yêu tộc, chuyện này…”
Gia Cát Khổng còn chưa kịp nói xong, hai mắt vượn trắng đột nhiên đỏ ngầu, yêu khí trên người toả ra sát ý lạnh băng còn mạnh mẽ và nồng nặc hơn cả trước đó.
Dương Bách Xuyên hoảng sợ, hắn biết vượn trắng đã bắt đầu có ý định giết người rồi. Hắn vội vàng kéo Gia Cát Khổng lại rồi nói với vượn trắng: “Vượn trắng tiền bối bình tĩnh đừng nóng, ta có thể bảo đảm an toàn cho phu nhân và con của ngươi. Ta có thể đỡ đẻ, cũng có thể cứu người, nhưng mà ngươi phải thề, sau khi ta cứu được phu nhân và con của ngươi rồi, ngươi phải thả chúng ta đi.”
Vượn trắng nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy, hơi thở toàn thân cũng thu lại, nhưng mà hai mắt hắn ta lại nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên nói: “Tiểu tử ngươi rất thông minh, ta có thể thề, chỉ cần ngươi có thể cứu phu nhân và con của ta, ta sẽ thả các ngươi đi. Nhưng mà nếu xảy ra bất cứ sự cố gì, ta sẽ xé xác và nuốt chửng ngươi đầu tiên.”
Dương Bách Xuyên căng da đầu nói: “Quyết định vậy nhé, ngươi thề trước đi, thề xong ta sẽ cứu người.”
“Ngươi…” Vượn trắng giận dữ.
Lại bị Dương Bách Xuyên ngắt lời nói: “Bụng của phu nhân nhà ngươi bị yêu thú nào đó làm trọng thương, nếu không cẩn thận thì bé vượn nhỏ ở trong bụng nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nếu cứ tiếp tục kéo dài, thần tiên cũng không cứu được đâu!”
Vượn trắng lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Bách Xuyên một cái, cuối cùng vẫn mở miệng lập lời thề, bảo đảm nếu Dương Bách Xuyên có thể cứu phu nhân và con của hắn ta, hắn ta sẽ thả hai người rời đi.
Đợi vượn trắng thề xong, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng thầm nhủ: “Không ngờ mình cũng có một ngày phải làm bà đỡ, thôi, cứu vượn quan trọng, nói gì thì nói nó cũng là một mạng sống mà.”