Điều duy nhất khiến Dương Bách Xuyên bất ngờ là chức vị thành chủ, đây là chuyện tốt hắn cầu còn không được. Trận pháp truyền tống ở thành Tán Tu do phủ thành chủ quản lý, tất nhiên thành chủ có thể sử dụng. Dương Bách Xuyên nghĩ rằng cho dù chức vị này chỉ là hư danh cũng tốt, vừa hay hắn có thể nghe ngóng rất nhiều chuyện, lúc cần thiết cũng có thể mượn trận pháp truyền tống rời khỏi thành Tán Tu.
“Không biết ý của Dương đạo hữu thế nào?” Lê Nặc hỏi lại lần nữa.
“À, ta đồng ý, ta đồng ý!” Tên họ Dương nào đó hoàn hồn, vội vàng gật đầu đồng ý. Không đồng ý mới là đồ ngu! Đối với hắn mà nói, tài sản bất ngờ vào tay đều là đánh đổi bằng tính mạng, nhưng đối phương đường đường là Nguyên Anh, người ta cho phép mình kiếm lời thì sao lại không đồng ý.
“Vậy thì tốt, không tính là phá vỡ quy tắc của thành Tán Tu chúng ta.” Lê Nặc hờ hững nói xong lại lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật khác đưa cho Diệp Vô Tâm. Vốn dĩ Diệp Vô Đạo không chịu nhận, nhưng Lê Nặc cứ cố chấp đưa cho, nói rằng đây không phải linh lạch mà là chữ tín của Lê Nặc và quy tắc của thành Tán Tu.
Sau đó, bà đối chiếu từng khoản linh thạch cược thắng Dương Bách Xuyên với khoản bồi thường.
Dương Bách Xuyên nhìn bao ánh mắt nóng bỏng xung quanh, hắn cũng thực hiện giao ước với những người thua cược, trả linh thạch cho từng người.
Mọi người mừng rỡ. Một trận chém giết kết thúc, một ván cược trăm vạn cũng kết thúc.
Sau đó, Lê Nặc dùng danh nghĩa đại thành chủ cảm ơn các cao thủ hôm nay đã ra tay tương trợ.
Tổng cộng mười hai cao thủ Nguyên Anh ùn ùn kéo tới Thiên Tú Phong.
Dương Bách Xuyên là tu vi Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa hiện giờ hắn mang theo mấy chục vạn linh thạch trên người, hắn nghĩ rằng tốt nhất là mình không nên đi dạo, ngoan ngoãn trở về phòng tu luyện, chờ khi nào đám tiểu hòa thượng xuất quan thì hỏi xem có thể nhờ Lê Nặc sắp xếp cho bọn họ rời khỏi thành Tán Tu hay không.
Ai dè Lê Nặc lại nói với hắn: “Nếu Dương đạo hữu không chê thì mời lên Thiên Tú Phong uống một chén linh tửu.”
Dương Bách Xuyên đột nhiên trông thấy Lê Nặc như cười như không, khóe môi hắn giần giật: “Ta đi thì không thích hợp lắm, hay là thôi vậy.”
Nào ngờ Lê Nặc lại nở nụ cười hiếm thấy: “Từ giờ trở đi ngươi là hữu thành chủ thành Tán Tu, sao lại không được?” Dứt lời Lê Nặc bay lên cao, nói với mọi người: “Mời các đạo hữu lên Thiên Tú Phong!”
Dương Bách Xuyên vốn định rời đi, bởi vì bọn họ đều là cao thủ Nguyên Anh, đi cùng mấy lão quái vật này anh sẽ không thoải mái. Thế nhưng Lê Nặc đã mở lời mời, anh chỉ đành đi theo.
Vả lại Diệp Vô Tâm cũng đi theo phụ thân Diệp Vô Đạo, cho nên Dương Bách Xuyên cũng có đồng bọn có thể nói chuyện.
Thế thì đi cùng thôi, nếu không đi thì Lê Nặc lại cho rằng anh không biết điều.
Thiên Tú Phong là đạo tràng tu luyện của đại thành chủ Lê Nặc, cũng là ngọn núi tuyệt vời nhất thành Tán Tu.
Tất nhiên các phương diện linh khí trời đất, phong cảnh… đều là tốt nhất.
Leo lên Thiên Tú Phong có thể thu cả thành Tán Tu vào tầm mắt, chỉ ngắm cảnh thôi cũng có một cảm giác đặc biệt.
Lê Nặc là đại thành chủ thành Tán Tu, đương nhiên đạo tràng tu luyện của bà không thiếu người hầu kẻ hạ.
Sau khi mọi người ngồi xuống một vườn hoa độc đáo, từng tỳ nữ mặc đồ cung nữ nối đuôi nhau bưng từng đĩa linh quả, linh tửu ra ngoài.
Trong sân chỉ có Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm là tu vi Kim Đan kỳ. Diệp Vô Tâm khá hơn, người ta là Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong. Còn Dương Bách Xuyên chỉ là Kim Đan sơ kỳ, mặc dù cảnh giới đã đột phá, nhưng chân khí không theo kịp, tạm thời tu vi không được tính là Kim Đan trung kỳ.
Hai người được xếp vào một bàn. Sau khi ngồi xuống, Dương Bách Xuyên mới tìm được cơ hội chính thức cảm ơn Diệp Vô Tâm. Bởi vì trước đó có Diệp Vô Đạo kè kè bên cạnh nên hắn không tìm được cơ hội.
“Vô tâm cô nương, lần này ta cảm ơn ngươi. Đây là hai mươi vạn linh thạch, xin hãy nhận lấy.” Lúc trước Diệp Vô Tâm nói đùa là bảo vệ Dương Bách Xuyên lấy giá mười vạn linh thạch, bây giờ hắn dùng hai mươi vạn linh thạch để cảm ơn.
Diệp Vô Tâm nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt phức tạp: “Ngươi nỡ bỏ ra hai mươi vạn linh thạch thật ư? Ngươi có biết là một số tông môn không có nổi mười vạn linh thạch không?”
“Có gì mà không nỡ? Nếu hôm nay ngươi không ra tay giúp đỡ, thì ta không bị Cao Thịnh Thiên đánh chết cũng mất nửa cái mạng. Dương mỗ liên lụy đến cô nương, khiến cô nương bị thương, trong lòng rất áy náy. Cho dù ngươi muốn toàn bộ ta cũng đưa chứ đừng nói chi đến hai mươi vạn linh thạch.” Dương Bách Xuyên nói rất nghiêm túc.
“Được đấy, ta muốn toàn bộ linh thạch của ngươi, ngươi lấy ra đi!” Diệp Vô Tâm nhếch môi nhìn Dương Bách Xuyên.
“Hix!” Dương Bách Xuyên không ngờ cô gái này lại không biết khách sáo là gì, đòi thật luôn.