Dương Bách Xuyên nghe xong vẫn cười ha ha như cũ: “Ha ha ha! Ba kẻ già đầu đáng chết này, quả nhiên người sau còn ngu hơn người trước, thật sự cho rằng ông đây sợ các ngươi sao? Ai giết ai còn chưa chắc đâu, ở chỗ này ta vẫn có thể đùa chết các ngươi như cũ.”
So với sự phẫn nộ của ba người Sơn Mộc đạo nhân, Bách Biến thần quân và Hắc Hoa bà bà, tiếng cười to tràn ngập sự mỉa mai của Dương Bách Xuyên càng khiến ba người tức hộc máu hơn.
“A! Tức chết lão phu rồi, ta – Mạc Vong xin thề sẽ giế t chết thằng nhãi nhà ngươi.” Sơn Mộc đạo nhân tức muốn hộc máu, đến cả tên thật cũng lôi ra.
Dương Bách Xuyên nghe mà sửng sốt, hắn còn tưởng rằng kẻ già đầu đáng chết này là một người không có tên, ai ngờ là vẫn có. Hắn di chuyển ở phía sau bình phong trong đại điện chơi trốn tìm với ba kẻ già đầu này chính là muốn chọc giận ba người để tìm cơ hội giế t chết từng người bọn họ.
Hiện tại xem ra hiệu quả không tồi, ít nhất Sơn Mộc đạo nhân đã bị chọc giận và nói ra tên thật của mình – Mạc Vong.
“Ha ha, Mạc Vong à? Thì ra kẻ già đầu ngươi tên là Mạc Vong, được thôi, đến đây, cháu trai Mạc Vong có giỏi thì đến cắn ta đi? Ông đây sẽ chơ, lột da rút gân thì đã là gì, ông đây sẽ hỏi thăm tổ tiên nhà các ngươi, xem xem ai lột da rút gân ai, ha ha!
Còn cả thần quân đồ bỏ đi này nữa, cũng báo tên đi chứ giả vờ nguy hiểm làm gì, đến con chồn còn chẳng được nữa mà còn đòi làm sói. Lại còn thần quân, đừng làm bẩn cái từ thần quân này, ta nhổ vào!” Dương Bách Xuyên bắt được liền mắng, hắn vừa mắng vừa xuyên qua các bình phong trong đại điện để tìm kiếm cơ hội ra tay.
Dù sao khi hắn cướp được chìa khóa minh văn trong tay ba người này đã xác định là không chết không ngừng rồi, cần gì phải nể mặt bọn họ nữa?
Nếu đã là kẻ địch thì cứ đánh đến chết, giết sạch kẻ thù rồi thì chẳng phải sẽ không còn ai nữa sao?
Khi mắng Sơn Mộc đạo nhân vốn có tên Mạc Vong, hắn không quên lôi cả Bách Biến thần quân vào luôn. Trong cảm nhận của Dương Bách Xuyên, Bách Biến thần quân thông hiểu thuật biến hóa là người khó nhằn nhất trong ba người. Hắn mắng cũng là để thử xem.
“Hừ! Thằng nhãi, bổn quân tên là Giản Tĩnh Tĩnh, nếu có giỏi thì cứ đi ra đánh một trận xem nào.” Giờ phút này, Bách Biến thần quân có vẻ cũng đã thật sự bị Dương Bách Xuyên chọc giận mà nói ra tên của mình. Hơn nữa, khi nói chuyện, giọng bà ta cũng đã thay đổi, từ già nua khàn khàn thành the thé, cứ như tiếng của thái giám vậy.
Thông qua hình ảnh phản chiếu của Lưu Ly, Dương Bách Xuyên trông thấy Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh giơ tay xé một gương mặt người trên mặt xuống, biến thành gương mặt của nữ. Đó là một khuôn mặt xấu vô cùng, nửa xanh nửa tím đúng như kiểu mặt âm dương, thậm chí còn đáng sợ hơn cả khuôn mặt khi bị trúng độc của Độc Cô Vô Tình, rõ ràng bà ta không phải đàn ông.
Chẳng lẽ gương mặt này mới là khuôn mặt thật sự của kẻ già đầu này sao?
Không ngờ cũng là họ Giản? Giống họ của Giản Hóa Phàm, họ Giản chẳng có mống nào tốt đẹp cả.
Ngây người xong, Dương Bách Xuyên cười hề hề: “Thì ra ngươi là một yêu quái m Dương không âm không dương nửa nam nửa nữ à? Để như vậy đáng sợ lắm đó, có đảm đương nổi cái danh thần quân không? Lại còn là họ Giản nữa chứ? Sao ngươi không nói họ Tiện, tên là Tiện Nhân luôn đi? Lại còn Tĩnh Tĩnh nữa chứ, đừng sỉ nhục cái tên Tĩnh Tĩnh thần thánh này, mẹ nó, ngươi tên là Tiện Nhân là hợp nhất…”
Nếu bàn đến chuyện mắng chửi người, người họ Dương nào đó đúng là chưa từng sợ ai, chẳng qua chỉ là có mắng hay không thôi. Hôm nay hắn rất bực, cũng để ba kẻ khốn nạn này biết tính tình của hắn, quan trọng hơn là chọc giận để giết họ luôn thể.
Ngoại trừ Hắc Hoa bà bà, Sơn Mộc đạo quân Mạc Vong và Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh đều bị Dương Bách Xuyên hỏi thăm tổ tông, hai người lập tức hộc máu.
“Phụt! A, thằng nhãi ra đây, lão phu sẽ giết ngươi.” Sơn Mộc đạo nhân Mạc Vong hộc máu tại chỗ và giận dữ nói.
“Bà đây không chết không ngừng với ngơi.” Lúc này, giọng của Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh đã biến thành giọng thái giám hẳn nên rất the thé khó nghe. Nghe nhiều hơn một chữ đã thấy chói tai, bà ta không biến hóa dung mạo nữa, chắc là dùng gương mặt thật.
Hai kẻ khốn nạn đều đã nổi trận lôi đình.
Lúc này, Hắc Hoa bà bà đã im lặng từ lâu đột nhiên lên tiếng: “Hai vị đạo hữu chớ có mắc mưu, thằng nhãi Dương Bách Xuyên cố ý chọc giận chúng ta đó. Trong tay hắn có chìa khóa minh văn, lúc nào cũng có thể mượn ưu thế của Lưu Ly Cung bằng chìa khóa Minh văn để đánh bại từng người trong chúng ta. Đấu võ mồm với hắn không bằng tìm ra hắn rồi giết, ta biết hai vị đạo hữu đều có thủ đoạn phòng thân, ba người chúng ta liên thủ không phải sẽ có thể tìm ra hắn hay sao.”
Dương Bách Xuyên nghe Hắc Hoa bà bà nói mà hơi hốt hoảng, hắn thầm nghĩ: “Bà già này khó đối phó đây.” Hắn tránh ở phía sau bình phong quan sát hành động của ba người thông qua hình ảnh phản chiếu của Lưu Ly.
Sau khi Hắc Hoa bà bà nói xong, chỉ thấy Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh và Sơn Mộc đạo nhân Mạc Vong gật đầu, sau đó có ánh sáng lập lòe lóe lên trong tay từng người.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy vậy thì đồng tử co rụt lại, sau khi thấy rõ vật trong tay hai người, hắn ngồi xuống với đầy ý muốn giết người: “Đáng chết, hai kẻ khốn nạn này đều đáng chết, thế mà lại dùng pháp khí trái với thiên đạo, nếu không g iết chết bọn họ thì thiên lý khó mà chấp nhận nổi.”
Dương Bách Xuyên thấy thứ xuất hiện trong tay Sơn Mộc đạo nhân chính là một cái đầu lâu rất nhỏ. Từ trong truyền thừa của sư phụ, Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy loại pháp khí này rồi, nó có tên là Huyết Sát Đồng Anh Lô, được luyện chế từ đầu của trẻ con ba tuổi.
Hàng năm cần phải dùng máu tươi của hàng trăm trăm đứa trẻ sơ sinh để hiến tế và luyện chế, ba mươi năm mới có chút thành tựu, sáu mươi năm mới hoàn toàn thành công.
Nó tập trung sát khí và oán khí bẩm sinh, tất cả ngưng tụ hết ở bên trong. Sau ba mươi năm mới được chút thành tựu, hình thành Huyết Sát Đồng Anh có thể phi thiên độn địa, phá giải hàng trăm loại pháp thuật.
Mà sau sáu mươi năm hoàn toàn thành công, thì nó còn có thể sánh ngang với Thần Ma, phá giải hàng nghìn loại pháp thuật. Tuy rằng có chút cường điệu nhưng chuyện nó có thể bỏ qua một ít quy tắc thiên địa thì lại là thật.
Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, Huyết Sát Đồng Anh Lô vừa xuất hiện trong tay Sơn Mộc đạo nhân – Mạc Vong thì chợt có một luồng sát khí nồng đậm nặng nề sinh ra, huyết quang chiếu rọi toàn bộ cung điện Lưu Ly, đây là dấu hiệu của việc đã hoàn toàn thành công.
Dương Bách Xuyên vừa hít sâu một hơi, trong lòng vừa ngập tràn giận dữ. Lão già khốn kiếp này điên cuồng thực sự, cho dù chết một vạn lần cũng không đủ. Sáu mươi năm mới hoàn toàn thành công, vậy thì mỗi năm sẽ phải huyết tế một trăm đứa trẻ mới ba tuổi, vậy sáu mươi năm sẽ là sáu nghìn đứa trẻ sơ sinh bị lão già khùng điên này giết hại.
Một kẻ vô nhân tính như vậy, quả thực heo chó không bằng, nếu trời không phạt lão thì hắn sẽ xử lý.
Ma đầu là cái gì?