Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1818



Dương Bách Xuyên gào thét trong lòng, con mẹ nó đây không phải tuỳ hứng thì là cái gì hả!  

Hắn cũng biết thừa vị đại tiểu thư này không dễ chọc, cũng không định nói đạo lý với vị đại tiểu thư này, trước nay chưa một ai có thể nói đạo lý thắng phụ nữ.  

“Được được được, ta sai rồi, là ta sai, đại tiểu thư ngài là chủ nhân ta là người hầu, hiện tại hai người chúng ta cần phải cẩn thận mới được, trong tay Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh có cờ Chiêu Hồn cũng không phải là chuyện đùa, có được không nào?”  

Dương Bách Xuyên ngỏ ý đầu hàng nói chuyện với Diệp Vô Tâm.  

Diệp Vô Tâm thấy Dương Bách Xuyên đầu hàng thì cười đắc ý nói: “Coi như ngươi thức thời, được rồi, bổn cô nương nghe ngươi, ngươi nói thế nào thì là thế đó.” Hiển nhiên Diệp Vô Tâm không phải người điêu ngoa tùy hứng thật, nàng chỉ muốn đấu võ mồm với Dương Bách Xuyên mà thôi.  

Trái lại, thật ra Diệp Vô Tâm lại là một người rất có tình nghĩa và cực kỳ thông minh.  

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm mới xem xét tình hình xung quanh.  

Thật ra không gian phù văn không khác cảnh tượng trong đại điện là bao, đều là bộ dạng trong sơn động, chất liệu chính vẫn là bằng ngọc trắng, toàn bộ sơn động rất sáng, bộ cục cũng rất phức tạp. Nơi này không phải là đại sảnh mà là một khúc cua loanh quanh lòng vòng, cũng không biết sơn động cao rộng khoảng ba mét này sâu tới cỡ nào.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 1087: Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi

Cẩn thận lắng nghe nhưng không thấy có âm nào nào truyền ra cả.  

Cho nên Dương Bách Xuyên đoán rằng sơn động này ít cũng phải sâu đến mấy trăm mét, hắn và Diệp Vô Tâm đi thẳng vào sâu bên trong.  

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm đột nhiên nghe thấy một tiếng gầm lớn.  

“Rống!”  

“Hú hú hú!”  

Là tiếng gầm của dã thú và cũng là tiếng quỷ khóc sói gào.  

Dương Bách Xuyên biết rằng đó là tiếng quỷ hồn mà cờ Chiêu Hồn của Bách Biến thần quân Giản Tĩnh Tĩnh thả ra đang chém giết Yêu Hồn canh giữ nơi đây.  

“Hẳn là sắp đến đích rồi, ngươi theo sát ta.” Dương Bách Xuyên dặn dò Diệp Vô Tâm một tiếng.  

“Ừm!” Diệp Vô Tâm nghe thấy Dương Bách Xuyên không chê phiền lụy mà dặn dò mình thì nhẹ giọng trả lời, trong lòng xuất hiện một cảm giác rất kỳ lạ.  

Sau đó hai người cẩn thận tiến lên phía trước, bên tai nghe thấy tiếng rống giận càng lúc càng vang vọng.  

Khoảng mười phút sau, Dương Bách Xuyên đột nhiên dừng lại. Dương Bách Xuyên phát hiện ra bảy tám tu chân giả trong một góc cua hình số bảy, hai người trong số đó còn có tu vi Nguyên Anh trung kỳ nữa, sáu người khác là tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.  

Thông qua linh thức hắn phát hiện ra rằng, mấy người đó đang canh giữ trước một cánh cửa lớn, cánh cửa bằng ngọc trắng đó đóng chặt, bên trong truyền đến tiếng rống giận rung trời, không thấy bóng dáng của Bách Biến thần quân đâu cả.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 166: Đại tiểu thư kiêu ngạo

Rất rõ ràng, Bách Biến thần quân đang điều khiển cờ Chiêu Hồn chiến đấu với Yêu Hồn ở bên trong đó, mà những người ở bên ngoài này đang đứng gác không cho ai đến quấy rầy cả.  

“Ngươi đứng ở đây đợi ta, ta đi xử lý mấy người kia trước đã.” Dương Bách Xuyên nói với Diệp Vô Tâm xong, cũng không đợi Diệp Vô Tâm đáp lời, hắn vận dụng Chỉ Xích Thiên Nhai Công và biến mất tại chỗ.  

Ở đây thì ngoại trừ các sinh linh bản địa không chịu áp lực áp chế ra thì tất cả mọi người đều không thể may mắn thoát khỏi.  

Dương Bách Xuyên chắc chắn là vua, cũng giống như thế giới bên ngoài, ở đây hắn có thể sử dụng pháp lực và nhiều thứ khác, còn có lão quỷ đang âm thầm hỗ trợ nữa, đừng thấy trong tám người kia có cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, nếu muốn giết những người đó thì hắn không hoàn toàn cần tốn nhiều sức.  

Có Chỉ Xích Thiên Nhai Công và sau khi đã vận chuyển thân pháp thần thông, Dương Bách Xuyên chính là một bóng ma ở trong mắt những người này.  

“Phốc phốc phốc!”  

“A a…”  

Từng âm thanh trầm đục vang lên, chưa đến mười giây Dương Bách Xuyên đã giết hết toàn bộ.  

Đương nhiên đây cũng là kết quả do lão quỷ âm thầm hỗ trợ.  

Đợi sau khi giải quyết tám người xong, tiếng của lão quỷ vang lên bên tai Dương Bách Xuyên: “Thiếu chủ nhân, Bách Biến thần quân đang ở bên trong cánh cửa bằng ngọc trắng này, bên trong là một đại sảnh có Yêu Hồn tồn tại.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 161

Ngoại trừ Bách Biến thần quân ra thì trong đó còn có ba gã tu chân giả với tu vi Nguyên Anh trung kỳ, lão hủ cảm giác được, Bách Biến thần quân đang có ưu thế hơn, hẳn là đã áp chế được Yêu Hồn rồi, hiện giờ tiến vào chính là cơ hội tốt.”  

“Được, vậy thì không chần chờ gì nữa, ngươi âm thầm hỗ trợ nhé.” Nghe lão quỷ nói vậy, Dương Bách Xuyên nhìn cánh cửa bằng ngọc trắng đang đóng chặt, hai mắt loé lên tia sáng xanh.

Dương Bách Xuyên đi đến trước cánh cửa bằng ngọc trắng, không cần dùng nhiều lực đã đẩy cánh cửa bằng ngọc trắng ra thành một khe hở đủ để đi qua.  

“Gào!”  

Trong nháy mắt một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, Dương Bách Xuyên đột nhiên nghe thấy không kịp đề phòng dẫn tới tâm thần run lên.  

Trước đó hắn đứng ngoài nghe thì chưa cảm thấy gì cả, tới giờ vừa mở cánh cửa bằng ngọc trắng này ra, tiếng gầm rú giận dữ đó khiến cho Dương Bách Xuyên phải thay đổi sắc mặt. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.