Dương Bách Xuyên thuận thế chém một vết thương dài trên ngực Bách Biến Thần Quân Giản Tịnh Tịnh.
“Phụt!” Bách Biến Thần Quân hộc máu, bay ra ngoài.
Sau đó Dương Bách Xuyên chuẩn bị đánh rắn dập đầu, thuận thế đuổi theo.
Dù sao Bách Biến Thần Quân Giản Tịnh Tịnh đã bị thương nặng, lúc này giết bà ta dễ như trở bàn tay.
Nhưng đúng này lại xảy ra biến cố.
Khi Dương Bách Xuyên xông đến bên cạnh Bách Biến Thần Quân, chỉ thấy trên bờ môi vương máu của Bách Biến Thần Quân nở nụ cười quỷ dị, bà ta chậm rãi cất lời: “Ta lấy máu của ta tế máu chiêu hồn linh hồn vạn cổ, dùng máu và hồn của ta tế máu chiêu hồn ngàn vạn oan linh. Giết!”
Sau khi nghe thấy Bách Biến Thần Quân Giản Tịnh Tịnh đọc một đoạn tối nghĩa, Dương Bách Xuyên có dự cảm không lành, vội vàng lùi về sau.
Rầm!
“Hú!”
Thoắt cái ma khí âm sát cực kỳ mạnh mẽ từ trong cờ Chiêu Hồn bay lên không trung, hóa thành vô số tia ma khí ngùn ngụt kèm theo tiếng gào rú u ám, nhanh chóng xoay vòng trong cơ thể Bách Biến Thần Quân.
Tiếp đó, Bách Biến Thần Quân phát ra một tiếng hét không phải của con người.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy trên gương mặt bà ta xuất hiện từng đường hoa văn kỳ lạ, chớp mắt đã biến thành màu đỏ như máu, cơ thể bay lơ lửng.
Ma khí âm sát quấn quanh người, sát khí ngút trời bao phủ khắp đại sảnh sơn động, sau đó trong không khí xuất hiện một luồng khí tức áp lực.
Dương Bách Xuyên hoảng sợ, không ngờ Bách Biến Thần Quân lại quyết định lấy bản thân tế máu, cho vô số oan hồn trong cờ Chiêu Hồn chiếm cứ cơ thể. Tức là dùng máu huyết của bản thân hiến tế cho oan hồn trong cờ Chiêu Hồn, gỡ bỏ khống chế của cờ Chiêu Hồn.
Đây chắc chắn là cờ Chiêu Hồn bắt đầu cắn trả.
Giống như yêu thú, một khi cờ Chiêu Hồn bắt đầu cắn trả sẽ mất khống chế, mà vô số oan hồn mất khống chế tạo nên sức mạnh cắn trả vượt xa tưởng tượng.
Oán khí bị khống chế trong cờ Chiêu Hồn một thời gian dài đột nhiên thoát ra ngoài chắc chắn cực kỳ đáng sợ.
Dương Bách Xuyên thầm kinh hãi: “Bà già chết tiệt này ác thật đấy!”
Không ngờ Bách Biến Thần Quân lại tế máu chính mình, hơn nữa cái giá phải trả là vĩnh viễn hồn bay phách tán.
“Ha ha ha! Nhãi con chết đi, á…”
Có lẽ Bách Biến Thần Quân Giản Tịnh Tịnh giữ được chút lý trí cuối cùng, hung hăng quát Dương Bách Xuyên.
Sau đó bà ta hét lên thảm thiết, chắc là bị oan hồn cắn nuốt chút ý thức cuối cùng.
“Hú…”
Bách Biến Thần Quân phát ra tiếng gầm trầm thấp như tiếng hét từ vực sâu, đôi mắt đỏ lòm nhìn Dương Bách Xuyên chòng chọc, bày ra tư thế có thể xông tới bất cứ lúc nào.
Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long, không dám xem thường. Mặc dù hiện tại tu vi của hắn đã đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ, kiếm Đồ Long có thể phát huy ba phần uy lực, nhưng hắn vẫn cảm thấy áp lực khi đối mặt với Bách Biến Thần Quân hoá ma sau khi bị cờ Chiêu Hồn cắn trả.
Dương Bách Xuyên nhìn Bách Biến Thần Quân, hay nói chính xác hơn là ma đầu được bao phủ trong ma khí âm sát, hừng hực khí thế phía đối diện. Hắn cầm kiếm Đồ Long, điều động kiếm khí Huyền Hoàng, tay phải chuẩn bị sẵn thần thông Thủ Cốt, chân khí toàn thân vận chuyển cực hạn, nheo mắt nhìn Bách Biến Thần Quân đã biến thành ma đầu phía đối diện.
Mặc dù khí thế trên người đối phương đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có tự tin.
Chân ngôn pháp quyết lúc trước sư phụ truyền dạy cho hắn chính là khắc tinh chuyên đối phó với ma khí âm sát, hơn nữa có hiệu quả rõ rệt, hắn không tin mình không tiêu diệt được một thân thể hóa ma không có ý thức.
Một giây sau, Bách Biến Thần Quân bay lơ lửng giữa không trung rốt cuộc cũng hành động.
“Grao!”
Trong tiếng hét nghe như tiếng của một người mà cũng tựa như tiếng của vô số người, ma đầu vung hai tay, tức thì ma khí toàn thân như che trời ngập đất ập về phía Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên bị ma khí ngùn ngụt bao vây chỉ trong nháy mắt.
Hắn lạnh lùng hừ mũi, trong lòng thầm niệm chân ngôn pháp quyết hàng ma, toàn thân tỏa ra quầng sáng màu vàng nhạt.
Một luồng khí tức chí dương chí cương không ngừng tỏa ra trên người hắn.