Đành chịu thôi, tốc độ tu luyện này khiến ai cũng phải kinh ngạc, từ Kim Đan sơ kỳ bước vào cảnh giới Nguyên Anh trong vòng chưa đầy một năm.
Đây là thành tựu mà vô số người cả đời không đạt được.
Diệp Vô Tâm không phải người kiến thức hạn hẹp, trái lại nàng thuộc dòng chính nhà họ Diệp sở hữu thương hội phân bố khắp Sơn Hải Giới, nàng từng gặp các bậc thiên tài, nhưng chưa từng thấy ai tu luyện nhanh như Dương Bách Xuyên.
Người tu chân bình thường từ Kim Đan bước vào Nguyên Anh cần ít nhất ba mươi năm, cho dù là thiên tài cũng phải ba năm rưỡi. Vậy mà Dương Bách Xuyên chỉ tốn chưa tới một năm đã hoàn thành quá trình này, phải nói là yêu nghiệt.
Diệp Vô Tâm ngày càng không nhìn thấu Dương Bách Xuyên. Lẽ nào Dương Bách Xuyên chỉ là tu sĩ bình thường đến từ một nơi nhỏ bé như lời hắn nói?
Hiện tại Diệp Vô Tâm rất nghi ngờ Dương Bách Xuyên là thiên tài thuộc thế lực ẩn tông siêu cấp.
Nàng vừa nhìn Dương Bách Xuyên vừa nghĩ thầm: “Hắn thần bí như vậy, yêu nghiệt như thế, mình… có thể thành đôi với hắn không?”
Vấn đề này khiến Diệp Vô Tâm hết sức phiền não.
Dương Bách Xuyên không nghĩ nhiều như vậy. Thấy Diệp Vô Tâm há hốc miệng nhìn mình, hắn nhếch môi nở nụ cười: “Ta may mắn phá đan thành anh. À phải rồi, Bách Biến Thần Quân đã bị ta giết, chúng ta ra ngoài trước rồi nói.”
Dứt lời Dương Bách Xuyên lấy ra ba chiếc chìa khóa minh văn, mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Vô Tâm gật đầu với ánh mắt phức tạp, theo sau Dương Bách Xuyên bước vào cánh cửa dẫn ra ngoài. Nàng thầm nghĩ mình cũng là Kim Đan đại viên mãn, có thể phá đan thành anh bất cứ lúc nào, mình nhất định phải theo kịp bước chân hắn, nhất định có thể…
Dương Bách Xuyên dẫn theo Diệp Vô Tâm trở lại đại điện sơn động ở cung Pháp Bảo. Xung quanh vẫn là chín cánh cửa hiện phù văn, nhưng một giây sau Dương Bách Xuyên chợt biến sắc.
Chín phù văn vốn sáng lấp lánh, nhưng bây giờ hai nơi không còn sáng nữa, hoàn toàn tối tăm.
Trong hai nơi tắt sáng đó, một nơi hắn vừa đi ra, nơi còn lại là chỗ của Hắc Hoa bà bà.
Phù văn tắt sáng chỉ có một khả năng, đó là yêu hồn canh giữ bên trong đã bị giết.
Bên chỗ của Dương Bách Xuyên, hắn đã tiêu diệt yêu hồn và Bách Biến Thần Quân, phù văn tắt sáng là chuyện bình thường. Nhưng phù văn bên chỗ Hắc Hoa bà bà cũng tắt sáng chứng tỏ bà ta đã thành công, lấy được pháp khí mà yêu hồn bảo vệ, thậm chí còn phát hiện ra bí mật của Yêu Hồn Châu.
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên hơi buồn bực.
Diệp Vô Tâm cảm nhận được hơi thở của Dương Bách Xuyên bất ổn, bèn hỏi: “Ngươi sao thế?”
Dương Bách Xuyên lắc đầu: “Ta không sao. Thế này nhé, ta đưa ngươi đến thẳng lục viện tìm cơ duyên của mình. Lục viện là nơi duy nhất không bị hạn chế pháp lực, trong tam cung lục viện ở đạo cung La Phù chỉ có lục viện khá an toàn. Ngươi đi trước, sau đó ta sẽ đưa những người khác tới đó. Thật ra pháp khí ở cung Pháp Bảo không có gì đặc biệt, uy lực không mạnh bằng roi Thiên Diệp trong tay ngươi, ngươi đừng đi mạo hiểm có được không?”
Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Diệp Vô Tâm cảm thấy ngọt như ăn mật, càng thêm quyết tâm cố gắng tu luyện để theo kịp bước chân Dương Bách Xuyên. Nàng không phải trẻ con, mặc dù đã tu luyện không ít nhưng trên phương diện tình cảm thì lại là lần đầu tiên kề cận với Dương Bách Xuyên như vậy. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, nàng biết là mình thích đối phương.
Thấy Dương Bách Xuyên lo lắng cho sự an nguy của mình, nếu nói không cảm động thì đó là nói dối. Đừng thấy Diệp Vô Tâm có tính tình đại tiểu thư, tùy tiện thờ ơ mà lầm. Thật ra trên phương diện tình cảm, nội tâm nàng rất yếu đuối, không giỏi bày tỏ.
Diệp Vô Tâm khẽ “ừ”, tỏ ý nghe theo Dương Bách Xuyên.
Còn Dương Bách Xuyên thì đang nghĩ đến chuyện Hắc Hoa bà bà đã lấy Yêu Hồn Châu, trong lòng hơi bực bội, không quan tâm tới biểu cảm của Diệp Vô Tâm.
Thấy Diệp Vô Tâm đồng ý, hắn không nói thêm gì nữa, lấy ra ba chiếc chìa khóa minh văn rồi mở cánh cửa dẫn vào lục viện, bảo Diệp Vô Tâm đi vào lục viện rèn luyện.
Trong thông tin La Phù đạo quân gửi tới, lục viện của đạo cung La Phù không phải không gian tu di mà nằm ở sáu địa điểm trên núi La Phù, không hạn chế pháp lực, coi như là khu vực bình thường.
Thật ra lão quỷ đã từng nói, Dương Bách Xuyên cũng biết. Hiện tại đối mặt với chín phù văn, hắn biết rõ chín pháp bảo phong ấn không phải trọng điểm, mà trọng điểm là yêu hồn canh giữ. Dương Bách Xuyên cảm thấy không cần thiết phải để cho Diệp Vô Tâm đi mạo hiểm, lãng phí thời gian thêm nữa.
Chi bằng để cho nàng vào lục viện thì tốt hơn. Mỗi người có cơ duyên của mình, nói không chừng Diệp Vô Tâm đi lục viện sẽ có thu hoạch, nhưng ở đây thì chắc chắn không có thu hoạch gì đáng kể.
Với tư cách là một người bạn, Dương Bách Xuyên hi vọng Diệp Vô Tâm cũng có cơ duyên. Vả lại từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Diệp Vô Tâm đã quan tâm giúp đỡ hắn rất nhiều, sao hắn lại không cảm nhận được kia chứ?
“Cẩn thận nhé!”
“Ừm, ngươi cũng vậy.”
Lời nói ẩn chứa sự quan tâm dành cho đối phương.
…