Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1853



Mặc dù ngự kiếm phi hành tương đối hao phí sức lực, Lúc xuyên qua một vài dãy núi hoang dã có lẽ sẽ bị loài chim bay tập kích, nhưng Dương Bách Xuyên biết với tu vi hiện tại của mình, chỉ có thể cẩn thận hết mức có thể.  

Chỗ tốt khi ngồi thuyền phi hành là có thể tránh được mấy vấn đề này, nhưng nếu không có thuyền phi hành hắn cũng chỉ có thể ngự kiếm.  

“Đứng lại!” Trong lúc suy nghĩ của Dương Bách đang bay loạn xạ, một tiếng hét như sấm vang lên.  

Hắn cho rằng gọi hắn, kết quả quay đầu nhìn thì ra là bình lính giơ kiếm chặn lại một lão già lôi thôi.  

Xem tu vi, lão già lôi thôi là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng sau khi bị binh lính cản lại, lão già lôi thôi mỉm cười nói: “Hồng tướng quân, mọi người đều là người quen cũ, châm chước một chút, sau khi vào thành ta sẽ trả linh thạch sau. Lần này đi ra ngoài không thu hoạch được gì, ngược lại còn bị thương, lần sau trả cả thể được không?”  

“Hừ! Lão Mạnh, ngươi là người ở lâu năm của thành Yêu Quang, tránh né thuế vào không phải lần một lần hai, lần này không được, nộp 50 khối linh thạch hạ phẩm thì cho vào thành, hoặc đưa thiên tài địa bảo cũng được, nếu không không cần nói nữa.”  

Tham Khảo Thêm:  Chương 166: Chương 166

Binh lính ngăn cản lão già lôi thôi mỉm cười nói, nhìn qua có vẻ cũng quen biết ông già gọi là lão Mạnh kia. Lão Mạnh muốn trốn thuế vào thành, nhưng binh lính tên là Hồng tướng quân không cho, hơn nữa trong lời nói còn ám chỉ muốn vào phải có chỗ tốt.  

Còn chuyện mỗi lần muốn vào phải nộp 50 khối linh thạch hạ phẩm, Dương Bách Xuyên cảm giác rất không tốt. Rốt cuộc thành Yêu Quang này trông như thế nào, hiện tại hắn rất tò mò về nó.  

Có vẻ lão Mạnh là người tái phạm, có lẽ trước kia không thiếu trốn thuế.  

Mắt thấy Hồng tướng quân không cho, lão Mạnh đang cười làm lành đột nhiên trầm xuống, giận dữ nói: “Họ Hồng, lúc ta lăn lê bò lết ở thành Yêu Quang, tiểu tử nhà ngươi không biết đang ở nơi nào, số linh thạch nộp lên có thể chất thành núi nhỏ, chỉ một lần cũng không châm chước được? Lại không phải lão phu không cho ngươi, lần này thực sự không có, lần sau sẽ trả cả thể. Với tư lịch của lão phu, ba thế lực lớn của thành Yêu Quang các ngươi cũng phải cho lão phu một thân phận công dân nhất đẳng, còn thu phí làm gì?”  

Lão Mạnh bắt đầu không biết xấu hổ dây dưa với binh lính.  

Dương Bách Xuyên đứng sau lão Mạnh, thấy vậy không khỏi nhíu mày, hắn vội vã vào thành, hiện tại lại bị lão Mạnh làm ầm ĩ ngăn cản.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Sau đó nghe thấy Hồng tướng quân nở nụ cười lạnh lùng, nói: “Lão Mạnh lại dùng chiêu này? Ngươi chính là người già trong thành Yêu Quang, lẽ ra nên có được thân phận nhất đẳng, miễn thuế vào thành, nhưng… Ở thành Yêu Quang, ngươi lại là một lão già trầy da vô lại không biết xấu hổ. Còn đòi công dân nhất đẳng? Ngươi có được mới là chuyện lạ, đừng nói nhảm nữa, không giao linh thạch không vào thành.”  

“Ngươi…” Lão Mạnh tức điên.  

Dương Bách Xuyên đứng sau thở dài, lão Mạnh rất có thể thực sự không lấy ra được viên linh thạch nào, hắn cũng sốt ruột vào thành, cầm một viên linh thạch trung phẩm nói: “Phí vào thành của lão nhân này ta sẽ trả, làm ơn Hồng tướng quân cho vào thành.”  

“Hừ!”  

“Coi tiền như rác.” Hồng tướng quân lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay lên thu hồi linh thạch trung phẩm của Dương Bách Xuyên.  

Một khối linh thạch trung phẩm có thể đổi một trăm linh thạch hạ phẩm, hai người vừa vặn một khối trung phẩm,  

Thu hồi linh thạch trung phẩm của Dương Bách Xuyên, Hồng tướng quân nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên, sâu trong mắt hắn ta lóe lên ánh sáng rồi biến mất.  

Lão Mạnh kinh ngạc kiến nhìn Dương Bách Xuyên, nhưng không nhiều lời, chỉ gật đầu ý cảm ơn Dương Bách Xuyên.  

Sau đó trừng mắt nhìn Hồng tướng quân, nhấc chân vào thành Yêu Quang.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 32: Viếng mộ

Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ nhiều, cũng đi vào thành.  

Sau khi vào thành, Dương Bách Xuyên nhìn thấy lão Mạnh đang đợi chính mình.  

Đợi Dương Bách Xuyên vào thành, lão Mạnh nghiêm túc nói: “Tiểu huynh đệ, đây không phải chỗ nói chuyện, đi theo lão nhân.”  

Dương Bách Xuyên có chút không thể hiểu được, không di chuyển.  

Dường như lão Mạnh nhìn ra được sự băn khoăn của Dương Bách Xuyên, mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ, vừa rồi ngươi giải vây giúp ta, ta sẽ không hại ngươi. Lúc nãy ngươi lấy ra linh thạch trung phẩm đã lọt vào tầm ngắm của Hồng tướng quân, tình huống của thành Yêu Quang vô cùng phức tạp, chờ tìm được chỗ nói chuyện ta sẽ nói cho tiểu huynh đệ, đi nhanh đi, đừng bị người theo dõi.” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.