Lúc này, Dương Bách Xuyên mới biết người thanh niên có tốc độ không thua kém mình tên là Từ Cơ Vân, cũng là cấp bậc lão quái vật, nghĩ lại người có thể tu luyện tới cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn lại trẻ tuổi được hay sao?
“Haha, Ân Tĩnh An, lão già ngươi có chuyện gì giấu ta và Mã Minh Sơn đúng không?”
Dương Bách Xuyên biết người đang nói chuyện có dáng dấp trẻ tuổi là Từ Cơ Vân, người đầu tiên truy đuổi hắn là Ân Tĩnh An, lão giả chừng sáu mươi tuổi kia tên là Mã Minh Sơn.
Nhìn khoảng thời gian ba người họ xuất hiện và hành động ngăn cản hắn phá hủy ba hiệu buôn lớn, Dương Bách Xuyên đoán Ân Tĩnh An là người của cửa hàng m Dương, hoặc nói đúng hơn là người thuộc m Dương Tông ở châu Nam Sơn.
Mà thanh niên có tốc độ ngang với hắn – Từ Cơ Vân, rõ ràng là người của Kình Thiên Môn, không nghi ngờ gì nữa, Mã Minh Sơn chính là người của Linh Sơn Cốc, ba bọn họ đều là lão quái vật, nghe quan hệ giữa ba người họ cũng không hẳn bền chặt, thần hồn của Ân Tĩnh An mạnh hơn Mã Minh Sơn và Từ Cơ Vân, nhìn qua có vẻ cường thế hơn một chút.
Hai người sau có vẻ như liên hợp đối đầu với Ân Tĩnh An.
Lúc này, Ân Tĩnh An hừ lạnh nói: “Lão phu vẫn luôn bế quan, có cái gì để giấu giếm các ngươi? Ngược lại hai người biết rõ chợ phiên yêu thú này làm cho gà bay chó sủa, vì sao lại không chịu ra tay?”
Vẻ mặt của Ân Tĩnh An có chút không được tự nhiên, nhưng cáo già như lão ta đương nhiên là phản công lại.
Dương Bách Xuyên hiểu rõ, Ân Tĩnh An không tự nhiên là vì trứng phượng hoàng trên người lão ta, xem ra Mã Minh Sơn và Từ Cơ Vân cũng không biết, có lẽ Ân Tĩnh An cũng không muốn cho hai người họ biết.
“Hừ ~ Ân Tĩnh An, ngươi đừng hòng hỏi ngược lại, yêu thú trong thành hỗn loạn, chúng ta đã cho người đi trấn áp, ở đây chỉ có ba người, ngươi cũng đừng vòng vo. Rõ ràng là tên tiểu tử trong đống đổ nát này đã lấy đi đồ vật quan trọng của ngươi, nên mới khiến ngươi không thèm quan tâm tới yêu thú hỗn loạn mà đuổi theo hắn.
Bọn ta cũng không quan tâm tên tiểu tử kia lấy mất bảo bối gì của ngươi, nhưng mà…đợi trấn áp được tên tiểu tử này, ngươi lấy đồ thuộc về ngươi, còn những thứ khác trên người hắn sẽ thuộc về hai chúng ta, thế nào?” Mã Minh Sơn hừ lạnh nói.
Ân Tĩnh An đang lơ lửng trên không, theo bản năng lão híp mắt nhìn về phía Dương Bách Xuyên đang nằm trong đống đổ nát, trong lòng lão đang nghĩ tới thanh kiếm cổ, bộ khôi giáp trên người Dương Bách Xuyên, còn có thân pháp thần thông quỷ dị của hắn, ba thứ đó đều là những món đồ tốt, lão đương nhiên cũng thèm muốn, nếu không thì ngay từ đầu khi phát hiện ra hai người Mã Minh Sơn đang âm thầm quan sát, lão đã mở miệng bảo hai người họ ngăn Dương Bách Xuyên lại, cần gì phải dốc sức đuổi theo hắn.
Cũng bởi vì muốn đoạt được đồ trên người Dương Bách Xuyên, đó là những thấy ở bên ngoài, ai mà biết trên người tên tiểu tử quỷ dị này còn thứ gì tốt nữa hay không?
Có điều, Ân Tĩnh An cũng rất tức thời, Mã Minh Sơn và Từ Cơ Vân đã nói rõ ràng như vậy, lão cũng không thể giả vờ điếc, trong lòng thầm thở dài tiếc nuối, cuối cùng lão biết trứng phượng hoàng mới là thứ quan trọng nhất với lão, những thứ khác chỉ đành nhường cho hai lão già Từ – Mã, nếu không thì bọn họ sẽ giở thủ đoạn.
Ân Tĩnh An hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Hai người các ngươi đúng là tính toán cao tay, được, lão phu thừa nhận, trấn áp tên tiểu tử kia, ta sẽ lấy lại món đồ thuộc về ta, những thứ khác sẽ thuộc về các ngươi.”
“Thành giao.”
Bọn họ nói chuyện giống như đang chia sẻ một chiếc bánh ngọt, quyết định số mệnh của Dương Bách Xuyên.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên vô cùng khó chịu, ba lão già này nói chuyện mà không xem hắn ra gì, nghĩ tới đây hắn không thể nhịn được nữa, ầm một tiếng, Dương Bách Xuyên vọt thẳng từ đống đổ nát lên, hắn hừ lạnh nói: “Ba lão già chết tiệt, các người nghĩ ăn chắc được tiểu gia đây sao?”
Dương Bách Xuyên vọt thẳng lên trời, hắn vừa mắng chửi vừa định bay đi.
Nhưng lúc này, ba lão quái vật Nguyên Anh đại viên mãn cùng đánh một chưởng về phía Dương Bách Xuyên.
“Ầm ầm ầm.”
Ba người họ đứng thành hình tam giác cân, khoảng cách giữa bọn họ với Dương Bách Xuyên khoảng chừng ba mươi mét, vây Dương Bách Xuyên ở giữa trung tâm, ba người họ cùng đánh một chưởng, đầu óc Dương Bách Xuyên nhất thời choáng váng, có một loại cảm giác sắp nổ tung, cả người như bị ba ngọn núi đè lên, thân thể không tự chủ được ngã xuống.
“Ầm ầm ~”
Một tiếng nặng nề vang lên, cơ thể Dương Bách Xuyên rơi xuống đất tạo thành một cái hố cực lớn, trực tiếp lún sâu vào trong lòng đất hơn mười thước.
“Phụt ~ Khụ khụ ~”
Lần hộc máu này, hẳn cảm nhận được rõ ràng xương cốt toàn thân đều bị đánh gãy.
Đứng trước mặt ba cao thủ Nguyên Anh đại viên mãn, hắn hoàn toàn không có sức đánh trả, chẳng trách bị người ta không xem ra gì.