Lúc này Dư Giai lên tiếng: “Hay là tôi gọi điện về nhà nhé? Ba tôi làm ở Ủy ban huyện.” Cô vẫn luôn che giấu tình hình gia đình, không nói cho mấy ai.
Mà Dương Bách Xuyên và các bạn học khác cũng không biết, hồi đi học chỉ biết là Dư Giai ăn mặc các thứ đều rất tốt, không phải con nhà bình thường.
Bây giờ cô chủ động nói ra ba mình làm việc ở Ủy ban huyện cũng đủ chứng mình cô lo lắng cho Dương Bách Xuyên.
Cung Lăng Phong sửng sốt giây lát mới có phản ứng: “Dư Giai mau gọi điện đi! Thật sự là nhà họ Trần không dễ chọc đâu, nhất là Trần Bảy Roi có tác phong thổ phỉ.”
“Đừng vội, tôi còn không sợ thì các cậu sợ cái gì? Chờ lát nữa rồi tính, ha ha…” Dương Bách Xuyên cười ha hả nói với hai người.
“Cậu còn cười được!” Cung Lăng Phong trợn mắt.
“Lẽ nào tôi khóc thì có thể giải quyết vấn đề?” Dương Bách Xuyên hỏi vặn.
“Cậu…” Cung Lăng Phong nghẹn họng.
“Được rồi, tôi đã bảo là đừng lo mà, tôi thật sự muốn gặp Trần Bảy Roi. Nào nào nào, thả lỏng đi, uống một ly rồi nói tiếp.” Dương Bách Xuyên vừa nói vừa ra hiệu cho hai người uống rượu.
“Haiz… tôi phục cậu luôn, sau này cậu chính là đại ca của tôi. Được, tôi không lo nghĩ nữa, nếu lát nữa đánh nhau thì cùng lắm là mất mạng thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nghe đồn Trần Bảy Roi tuy là dân giang hồ nhưng biết phải trái, hi vọng chuyện hôm nay ông ta có thể phân rõ phải trái.”
Nói xong Cung Lăng Phong chạm ly với Dương Bách Xuyên, sau đó tu một hơi hết sạch một ly rượu to như thể muốn tiếp thêm can đảm cho mình.
Trong lúc hai người nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn thì thấy ở cửa có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, cao không quá một mét sáu, không béo không gầy, nhưng trông hình thể rất săn chắc.
Mày rậm mắt to, mặc trang phục thời Đường phong cách cổ, để kiểu tóc vuốt ngược. Hắn chắp tay sau lưng đi đến, trên gương mặt nở nụ cười thản nhiên, sau lưng có một đám người đông đảo đi theo, cực kỳ khí thế.
Trần Tam đứng trong góc nhìn thấy người này thì lập tức sống lại, kích động gào to: “Chú út đến rồi! Chú mà không đến thì không được gặp cháu nữa đâu…” Tên dở hơi này vừa nói vừa khóc nức nở y như trẻ con.
Rõ ràng người vừa đến là Trần Bảy Roi.
Cung Lăng Phong thường trú ở huyện Cổ, tiếng tăm của Trần Bảy Roi như sấm bên tai. Anh ta không kìm được đứng dậy.
Dương Bách Xuyên nhìn Trần Bảy Roi bằng ánh mắt tràn đầy hứng thú, tay cầm một ly rượu, ngồi im bất động.
Bây giờ anh có thể khẳng định Trần Bảy Roi là cổ võ giả, bởi vì anh cảm nhận được khí huyết trên người hắn rất dồi dào, cực kỳ giống Mã Tiểu Lục và Diệp Khai.
Dương Bách Xuyên chuẩn bị nhìn xem Trần Bảy Roi định giải quyết thế nào. Nếu hắn biết phải trái thì anh không ngại phân rõ phải trái với hắn, nếu hắn bất chấp lý lẽ thì anh cũng không cho sắc mặt tốt.
Sau khi tu vi đạt đến Luyện Khí kỳ tầng hai, anh không sợ cổ võ giả cấp bậc Minh Kình, trong khi anh cảm thấy Trần Bảy Roi là cấp bậc Minh Kình giống Mã Tiểu Lục.
Sau khi Trần Tam khóc lóc nói xong, một thanh niên bên cạnh Trần Bảy Roi chỉ vào Dương Bách Xuyên và nói: “Anh Bảy, chính là thằng nhóc này.”
“Ừm, được rồi, các cậu chờ ngoài cửa đi.” Trần Bảy Roi xua tay bảo người bên cạnh đi ra ngoài.
Sau đó hắn nhìn Trần Tam mắng: “Cái đồ mất mặt, chú đã nói là sớm muộn gì cháu cũng chịu thiệt mà, bây giờ đã im chưa?”
Dứt lời hắn mới nói với Dương Bách Xuyên: “Tôi là Trần Bảy Roi, không biết mấy vị tên gì? Cháu trai tôi mạo phạm mấy vị, mấy vị thấy thế nào?”