Miêu Thúy Hoa hơi ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Nhóc Xuyên, trước giờ dì chưa từng coi cháu là người ngoài, dì sẽ nói thẳng vậy.
Cháu cũng biết là dì chỉ sinh cho lão Viên một đứa con là Kim Phượng, mặc dù xưa nay Đại Thành không nói gì, nhưng dì biết là ông ấy rất buồn. Thật ra hồi còn trẻ ông ấy không nghiện rượu đâu, nguyên nhân nghiện rượu là do dì không sinh được con trai cho lão Viên.
Nhóc Xuyên à, thật ra dì nói những lời này… ý dì là sau này cháu có thể cho một đứa con của cháu và Kim Phượng mang họ Viên không?”
Miêu Thúy Hoa nói xong, thấp thỏm nhìn Dương Bách Xuyên.
Quả thật Dương Bách Xuyên nghe xong cũng ngây ra một lúc. Anh còn tưởng Miêu Thúy Hoa sẽ nhắc đến chuyện gì to tát, thì ra là chuyện này.
Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, dù sao tư tưởng kế thừa hương hỏa đã thâm căn cố đế ở Trung Quốc. Mặc dù đã sang thế kỷ mới, nhưng một số quan niệm truyền thống vẫn tồn tại ở nông thôn.
Miêu Thúy Hoa đưa ra yêu cầu này không tính là quá đáng. Hơn nữa, đây không phải là chuyện gì to tát đối với Dương Bách Xuyên. Cho dù là người bình thường hưởng nền giáo dục đại học cũng sẽ không có tư tưởng này, huống chi Dương Bách Xuyên còn là người tu chân.
Vả lại chỉ là họ của đứa trẻ mà thôi, không phải cho con đi, trong người đứa bé vẫn chảy dòng máu của anh.
Dương Bách Xuyên cảm thấy yêu cầu của Miêu Thúy Hoa rất bình thường, không quá đáng chút nào. Có thể đổi lấy sự ủng hộ của ba mẹ Viên Kim Phượng, giải quyết xong cửa ải này, Dương Bách Xuyên rất vui lòng.
Hơn nữa bây giờ đứa trẻ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, anh nói chuyện không hề có áp lực.
Miêu Thúy Hoa thấy Dương Bách Xuyên im lặng, còn tưởng anh tức giận không vui. Trong quan niệm của bà ấy, yêu cầu này ở nông thôn quả thật rất quá đáng.
Bà ấy rất sợ yêu cầu của mình ảnh hưởng tới quan hệ giữa con gái và Dương Bách Xuyên, bèn vội vàng nói: “Nhóc Xuyên à… dì chỉ nói vậy thôi, dì chú không làm khó cháu đâu. Không sao, không sao hết, chỉ cần cháu và Kim Phượng sống tốt là được.”
Trong lòng Miêu Thúy Hoa, con gái từng chịu tiếng xấu là quả phụ đen đủi trong thời gian dài, ở nông thôn không ngóc đầu lên được, thậm chí không có ý định kết hôn nữa. Khó khăn lắm mới có Dương Bách Xuyên giúp con gái có cuộc sống mới, bà ấy không muốn con gái khổ sở.
Vì vậy bà ấy xua tay, rất sợ Dương Bách Xuyên tức giận.
Đâu ngờ rằng Dương Bách Xuyên không để ý mấy chuyện này.
Dương Bách Xuyên hoàn hồn, biết là Miêu Thúy Hoa đã hiểu lầm, bèn mỉm cười nói: “Dì nghĩ nhiều rồi. Cháu đồng ý, đây chỉ là chuyện nhỏ. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, đừng nói là một đứa bé họ Viên, nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề.
Cho dù hôm nay dì không nói, sau này cháu cũng có dự định cho con của cháu và chị Kim Phượng mang họ Viên theo chị Kim Phượng.”
Mắt Miêu Thúy Hoa lập tức đỏ hoe: “Nhóc Xuyên… đứa bé ngoan, dì cảm ơn cháu! Nếu đúng thật là như thế thì sau này dì chết có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông nhà họ Viên rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Miêu Thúy Hoa kích động đến nỗi nước mắt tuôn rơi.
Sau đó, Dương Bách Xuyên uyển chuyển từ chối lời mời ăn cơm của Miêu Thúy Hoa, đi về nhà.
…
Nói thêm về khúc nhạc đệm này. Sau khi Miêu Thúy Hoa về nhà, bà ấy đến thẳng phòng của con gái Viên Kim Phượng. Thấy con gái vẫn còn nằm trên giường ngủ, bà ấy đảo mắt nhìn chiếc chăn xốc xếch trên giường, lập tức cười thầm.
Lúc này dường như Viên Kim Phượng phát hiện có người tới, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mẹ mình đứng trước cửa sổ. Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Mẹ ơi, ba mẹ về rồi ạ?” Đang nói thì cô ấy định đứng dậy.
“Ừ, ba mẹ vừa mới về, gặp nhóc Xuyên ở cổng. Kim Phượng đừng đứng dậy, đừng đứng dậy, nằm thêm một lúc đi, như vậy tỉ lệ mang thai mới cao. Con ngủ thêm một lúc nữa đi, để mẹ nấu cơm cho…” Miêu Thúy Hoa mỉm cười dịu dàng.
Viên Kim Phượng nghe mẹ nói vậy thì sửng sốt, ban đầu không kịp phản ứng, sau đó hiểu ra, sắc mặt lập tức đỏ bừng. Cô không phải là thiếu nữ chưa trải đời, sao lại không hiểu ý của mẹ.
“Mẹ này, mẹ nói linh tinh gì thế?” Viên Kim Phượng bị mẹ ấn trở lại giường, đỏ mặt nũng nịu nói.
“Con bé chết tiệt này, mẹ là người từng trải, nghe mẹ cấm có sai. Còn nữa, mẹ nói cho con biết chuyện này, lúc nãy nhóc Xuyên đã đồng ý…” Miêu Thúy Hoa lải nhải kể cho con gái nghe cuộc nói chuyện giữa bà ấy và Dương Bách Xuyên.
Viên Kim Phượng nghe xong, cực kỳ chấn động. Bây giờ cô mới hiểu ra Dương Bách Xuyên thật lòng với mình. Cô cũng giống mẹ, mặc dù đã chứng kiến những chuyện bên ngoài, nhưng bản chất vẫn là người truyền thống. Cô biết Dương Bách Xuyên cho con mình mang họ Viên là sự hi sinh lớn lao.
Đương nhiên bây giờ vẫn chưa biết đứa bé ở nơi nào, nhưng Viên Kim Phượng quan tâm tới thái độ của Dương Bách Xuyên, anh có tấm lòng này là đủ rồi.
Cô thầm thề rằng sau này tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho Dương Bách Xuyên. Trong mấy người phụ nữ của anh, cô sẽ là người tri kỉ nhất, không gây phiền phức.
…