Cho nên, không có nhà nào phản đối cả.
Không có nhà nào nói lời từ chối nữa.
Sau khi định đoạt xong việc đại hôn, người vui vẻ nhất chính là bà anh và mấy người phụ nữ. Dương Bách Xuyên cũng thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể cho mấy người phụ nữ của anh một danh phận.
Mà với tư cách là chủ của một môn phái, Dương Bách Xuyên cũng không keo kiệt. Anh cho hai nhà của Độc Cô Vô Tình và Triệu Nam các loại điển tịch công pháp tu chân, thiên tài địa bảo vân vân. Dù sao điển tịch tu luyện trong điện La Phù nhiều không đếm xuể.
Về phần các nhà không phải gia tộc võ cổ khác, Dương Bách Xuyên cung cấp các món quà mang tính vật chất, chúng phong phú vô cùng. Anh cũng đồng ý với người mấy nhà rằng những thế hệ sau trong gia tộc bọn họ sẽ được coi như đệ tử hạch tâm của Vân Môn.
Đối cha mẹ của những người phụ nữ, Dương Bách Xuyên thẳng thắn nói rằng bọn họ không thể tu luyện, đã bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất để tu chân. Điều anh có thể làm chính là trợ giúp bọn họ có một thân thể khỏe mạnh.
Đối với việc này, tuy mọi người có tiếc nuối nhưng cũng hiểu đây là sự thật. Dù sao Dương Bách Xuyên đã đồng ý sẽ cho con cháu trong nhà tu chân rồi, đây đã xem như kết quả tốt nhất.
Xong xuôi hết những chuyện này, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng có thời gian. Bây giờ anh chẳng muốn nghĩ gì cả mà chỉ muốn nịnh bà, bởi vì anh biết tình hình sức khỏe bà mình ra sao.
Sau khi Động Thiên của Vân Môn xuất hiện, toàn bộ đệ tử của Vân Môn đều có một sự kính sợ cuồng nhiệt với Dương Bách Xuyên, Vân Môn phát triển đến tận đây và tiếp tục phát triển không ngừng.
Trong vòng ba ngày, tất cả võ cổ giả đi vào Động Thiên của Vân Môn. Dương Bách Xuyên không keo kiệt mà cho bọn họ những tâm đắc khi độ kiếp và một số công pháp tu luyện sau khi lên Kim Đan trong điện La Phù.
Đám võ cổ giả vô cùng cảm kích nên cũng đem vài thứ tốt cho Dương Bách Xuyên. Trong lúc này, các tông môn mang đến lễ vật, thiên tài địa bảo và những thứ khác cho Dương Bách Xuyên, Dương Bách Xuyên thu về cả mớ. Anh nhận cho những người này yên tâm, mà trong những thứ đó, đúng là Dương Bách Xuyên có phát hiện một số thứ tốt. Thế nhưng anh cũng chỉ tiện tay ném vào không gian bình Càn Khôn, dù sao hiện tại tu vi của anh cũng chưa khôi phục nên cũng không muốn đi nghiên cứu sâu hơn.
Tất cả mọi người tiến vào Động Thiên của Vân Môn để tu luyện, đương nhiên Dương Bách Xuyên sắp xếp mấy người phụ nữ của mình ở điện La Phù, đệ tử Vân Môn ở La Phù tam cung lục viện, hiện tại gọi là viện tu luyện tam cung lục viện của Vân Môn.
Anh sắp xếp một nơi cho võ cổ giả tu luyện, dù sao không thể tiến vào tam cung lục viện của Vân Môn để tu luyện được.
Đương nhiên, với người nhà của mấy người phụ nữ thì Dương Bách Xuyên sẽ mở tam cung lục viện của Vân Môn ra.
Tất cả đều đi vào quỹ đạo, Dương Bách Xuyên tìm lão Phương và gioa thẳng viện luyện đan của Động Thiên Vân Môn cho lão Phương để nghiên cứu luyện đan, giúp Vân Môn đệ tử tăng tiến tu vi.
Dù sao yêu cầu là trong vòng năm năm, ít nhất có một nửa số đệ tử của Vân Môn phải đạt đến Kim Đan.
Với những người có được linh đào, Dương Bách Xuyên tin tưởng bước vào Kim Đan chính là vấn đề thời gian, các đệ tử xuất sắc của Vân Môn cũng có được thưởng linh đào, nhưng lại không phải linh đào mẫu. Tất cả linh đào mẫu thụ đều được Dương Bách Xuyên đưa cho mấy người phụ nữ của anh và bọn Lưu Tích Kỳ.
Bận rộn bảy tám hôm liên tiếp, cuối cùng cũng đã ổn định lại, hôm nay Dương Bách Xuyên tới tìm nhị đồ đệ Vương Tông Nhân.
“Sư phụ người tìm con ạ?” Vương Tông Nhân bước vào đại sảnh.
“A Nhân, vi sư có việc cần cậu đi làm.” Dương Bách Xuyên nói thẳng vào vấn đề, hiện tại anh đã dành ra được thời gian định để Vương Tông Nhân đi làm chuyện mà anh đã đồng ý với Ngô Nam.
Ngày đó, Ngô Nam từng nói võ cổ giả và một số dị năng giả ở nước ngoài đã bị Loan Châu hợp nhất lại làm một, sau đó đơn phương chèn ép bốn phía Trung Quốc, Dương Bách Xuyên định để Vương Tông Nhân mang theo đệ tử Vân Môn đi rèn luyện một phen.
“Sư phụ có chuyện gì, người cứ việc dặn dò.” Vương Tông Nhân càng trở nên điềm tĩnh hơn.
Dương Bách Xuyên rất hài lòng với nhị đồ đệ của mình, trong lòng hiện lên một suy nghĩ, tương lai sẽ để Vương Tông Nhân tiếp quản Vân Môn ở trái đất, trở thành môn chủ thứ hai của Vân Môn.
Mặc dù tu vi hiện tại của Vương Tông Nhân đã là Kim Đan trung kỳ rồi, nhưng mà muốn lãnh đạo cả một môn phái thì vẫn cần phải có nhiều kinh nghiệm mới được.
Cho nên lần này chuyện mà anh đã đồng ý với Ngô Nam – rằng sẽ đi dọn dẹp cổ võ giả và thế lực dị năng ở bên ngoài Trung Quốc, Dương Bách Xuyên định giao cho Vương Tông Nhân đi làm. Dù sao với thực lực tu vi của Vương Tông Nhân, Dương Bách Xuyên tin rằng người trái đất sẽ không thể nào ngăn cản được cậu ta, ít nhất là hiện tại vẫn chưa có ai ngăn cản nổi.
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên kể hết chuyện võ cổ giả và dị năng giả ở nước ngoài bị hợp nhất lại làm một chèn ép bốn phía Trung Quốc ra cho cậu ta nghe.
Vương Tông Nhân nghe sư phụ muốn giao chuyện này cho mình xử lí, đôi mắt lập tức sáng bừng lên. Hiện tại tu vi của cậu ta đang ở Kim Đan trung kỳ, nói thật cả ngày cứ phải quanh quẩn với đệ tử Trúc Cơ kỳ, thật sự rất khó chịu.
Cấp bậc thực lực và tầm nhìn giữa hai bên không hề ngang nhau, điều này khiến cậu ta cảm thấy rất buồn bực. Đương nhiên không phải nói tu vi của cậu ta cao dẫn tới ánh mắt cũng cao theo mà là do sau khi cảnh giới tu vi đạt tới một trình độ nhất định thì quả thật sẽ có một sự khác biệt rất lớn so với người có tu vi thấp.
Nghe sư phụ nói xong, hai mắt Vương Tông Nhân sáng lên nói: “Sư phụ, ý của người là, con trực tiếp đi tiêu diệt cái tên ở Loan Châu kia đúng không?”
“Thằng nhóc thối nghĩ cái gì đó hả? Lần ra ngoài này, cậu chọn lựa một vài đệ tử Vân Môn, mấu chốt ở đây là rèn luyện, sau đó điều tra rõ là ai đã hợp nhất đám cổ võ giả và dị năng giả ở nước ngoài đó.
Nhưng mà mấy ngày qua vi sư đã đọc được một tin tức, rằng dạo gần đây đám dân lang thang rất kiêu ngạo, ngang ngược vô lý chơi xấu ở trước cửa nhà Trung Quốc chúng ta không chịu đi, vi sư thấy rất tức giận, có lẽ trong chuyện này còn có bóng dáng của những người đó nữa.