Còn nữa, mặc dù đệ tử của gia tộc Đoan Mộc gia nhập Vân Môn, nhưng vẫn là người nhà Đoan Mộc. Vì thế, thật ra để đệ tử gia tộc Đoan Mộc gia nhập Vân Môn đều tốt cho cả Vân Môn lẫn gia tộc Đoan Mộc.
Do đó vẫn nên gia nhập thì hơn. Ông là ông ngoại của cháu, cháu là cháu trai của Đoan Mộc Hành Thiên này, đâu cần phải phân chia rạch ròi.”
Đoan Mộc Hành Thiên nói xong, Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ cũng cảm thấy có lý, bèn gật đầu đồng ý: “Vâng, nếu vậy thì cho đệ tử của gia tộc Đoan Mộc gia nhập Vân Môn. Ông ngoại làm trưởng lão Vân Môn nhé!
Vậy thì càng dễ chung đụng với đệ tử Vân Môn, cũng tránh cho đệ tử của gia tộc Đoan Mộc và đệ tử Vân Môn nảy sinh mâu thuẫn.”
Đoan Mộc Hành Thiên cảm động, biết là cháu ngoại Dương Bách Xuyên đang chăm sóc mình theo một cách khác.
“Được, vậy thì cứ quyết định như vậy đi!” Đoan Mộc Hành Thiên không nói cảm ơn, ông ấy có thể cảm nhận được tấm lòng chân thành của cháu ngoại mình.
Dương Bách Xuyên trò chuyện với ông ngoại vài câu, sau đó dặn dò Khưu Vân đưa ông ấy đi làm quen với hoàn cảnh ở động tiên Vân Môn, lát nữa ông ngoại còn phải làm người chủ trì hôn lễ.
Sau khi ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên rời đi, Dương Bách Xuyên sầm mặt nói vào không khí: “Thu Nhi, A Nhân về chưa?”
Anh vừa dứt lời, bóng dáng Ngô Mặc Thu hiện ra bên cạnh anh: “Thưa tiên sinh, về rồi ạ, lúc này cậu ấy đang bận rộn ở sân.”
“Tìm A Nhân đến đây cho anh.” Dương Bách Xuyên trầm giọng nói.
“Vâng thưa tiên sinh.” Ngô Mặc Thu rời đi.
Dương Bách Xuyên tìm Vương Tông Nhân vì muốn tìm hiểu tình hình bên ngoài, hay nói chính xác hơn là hình hình bên ngoài Trung Quốc. Trong khoảng thời gian này anh cho Vương Tông Nhân ra ngoài không phải đi chơi, mà là đi xử lý những chướng ngại vật cản trở Thần Long Đàm của Ngô Nam.
Lần trước anh gặp Ngô Nam, Ngô Nam đã nhắc đến chuyện Loan Châu xuất hiện một kẻ thống nhất các thế lực võ cổ và dị năng lớn.
Hôm nay gặp ông ngoại, Dương Bách Xuyên mới biết gia tộc Đoan Mộc là người bị hại, mà hung thủ chính là thế lực ở Loan Châu mà Ngô Nam nhắc đến.
Chỉ có điều Ngô Nam nói là một người, còn ông ngoại Đoan Mộc Hành Thiên nói ra Thánh Tôn Môn và Cung Huyễn – đại đệ tử dưới trướng Thánh Tôn.
Bây giờ anh cần biết tình hình cụ thể, chắc hẳn nhị đồ đệ Vương Tông Nhân cũng biết một chút. Thời gian trước cậu ta dẫn theo đệ tử Vân Môn và ba con khỉ đi diễn xiếc khỉ ở biên giới, nghe đồn diễn không tệ. Dù sao ba con khỉ từng bị Vương Tông Nhân hung hăng dạy cho một bài học, nghe nói bây giờ ba chúng nó ở biên giới như chim sợ cành cong…
Tuy nhiên, hiện tại Dương Bách Xuyên không muốn biết mấy chuyện tầm phào này, ba con khỉ không làm được trò trống gì. Bây giờ anh muốn xả giận cho ông ngoại và gia tộc Đoan Mộc.
Thánh Tôn Môn chó má gì đó, cứ tiêu diệt là được. Anh không thể chọc vào Lữ Xuân Thu, chẳng lẽ còn không thể chọc vào Thánh Tôn chó má hay sao?
Không lâu sau, Vương Tông Nhân đi đến: “Thưa sư phụ, con vừa mới về, đang định báo cáo với người kết quả chuyến đi rèn luyện lần này…”
“Việc này để sau hẵng nói. Tôi hỏi cậu, cậu có biết tình hình ở Loan Châu không?” Dương Bách Xuyên ngắt lời Vương Tông Nhân.
Vương Tông Nhân thấy sắc mặt sư phụ không được bình thường, bèn vội vàng trả lời: “Có một thế lực tên là Thánh Tôn Môn, nghe nói có một tên Thánh Tôn thần bí và một đại đệ tử chó má gì đó tu vi Hư Cảnh đỉnh phong. Sau khi đệ tử từ chỗ ba con khỉ trở về cũng muốn đi Loan Châu xem Thánh Tôn Môn chó má này, nhưng vì hôn lễ của sư phụ nên con không kịp đi.”
Dương Bách Xuyên trầm giọng nói: “Bây giờ cậu và Thu Nhi lên đường nhổ tận gốc Thánh Tôn Môn, mang đầu tên Thánh Tôn chó má kia và đại đệ tử của gã về đây cho vi sư.”
Sau khi sai Ngô Mặc Thu và Vương Tông Nhân đi làm việc, Dương Bách Xuyên mới đi ra đại sảnh.
Anh để cho Ngô Mặc Thu và Vương Tông Nhân đi đối phó với Thánh Tôn Môn là đủ rồi. Ngô Mặc Thu là Kim Đan đại viên mãn, Vương Tông Nhân là Kim Đan trung kỳ. Ở trái đất, hai Kim Đan cũng được coi là cao thủ vô địch rồi.
Chỉ cần đối thủ không phải là người đến từ Sơn Hải Giới thì không có gì phải sợ. Mà người Sơn Hải Giới muốn ra ngoài là chuyện không thể nào, bởi vì anh tin rằng Lữ Xuân Thu quản lý chuyện này cực kỳ nghiêm ngặt, tất cả các thông đạo đều bị Lữ Xuân Thu phá hủy hoặc phong ấn, vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của ông ấy.
Có lẽ cả trái đất chỉ có một cao thủ như Lữ Xuân Thu. Ông ấy cũng không cho phép người tu chân khác tồn tại.
Dương Bách Xuyên có thể ra khỏi Sơn Hải Giới bởi vì lúc đó anh trực tiếp phá vỡ không gian đi ra, chứ không phải đi ra từ thông đạo Sơn Hải Giới.
Vì vậy Dương Bách Xuyên tin rằng sai Ngô Mặc Thu và Vương Tông Nhân đi đối phó với Thánh Tôn gì đó của Thánh Tôn Môn là đủ.
Không ai có thể bắt nạt ông ngoại và cậu của Dương Bách Xuyên anh.
Dương Bách Xuyên chậm trễ một chút thời gian như thế mà giờ lành đã đến, Trần Bảy Roi tới thông báo đã đến lúc đi đón dâu.
Sau khi Dương Bách Xuyên xuất hiện, Đoan Mộc Hành Thiên đã nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh lập tức bắt đầu đảm nhận vai trò chủ trì hôn lễ. Sau khi bái lạy tổ tiên ở từ đường nhà họ Dương xong, Dương Bách Xuyên triệu hoán phi cầm rồi đi vào động tiên Vân Môn cùng sáu người phụ nữ để bái đường.
Dưới sự chủ trì của Đoan Mộc Hành Thiên, Dương Bách Xuyên đứng ở giữa, mỗi bên trái phải có ba người phụ nữ. Họ cùng bái lạy trời đất, tổ sư, bà nội, cuối cùng là bái phu thê, hoàn thành nghi thức bái đường. Từng cô dâu được đưa về phòng của mình. Trong cung Tu Đạo, mỗi người phụ nữ đều có một phòng riêng. Nói chung là đã hoàn thành một hôn lễ khác biệt.