Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2018



“Haha, nhóc con, cậu nghĩ bản tôn ngu lắm à? Mau giao La Phù Động Thiên ra, nếu không bản tôn sẽ gi ết chết bọn họ.” Ma đầu Đại Tôn uy hiếp nói.  

Dương Bách Xuyên nổi đóa: “Vậy đi, tôi lấy La Phù Động Thiên ra, ông thả một người trước.”  

Dù sao thì anh cũng sẽ không dễ dàng giao ra như vậy.  

Ma đầu Đại Tôn híp mắt nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên rồi nói: “Được, nhóc con, tốt nhất là cậu đừng có mà giở trò, nếu không bản tôn sẽ khiến cậu hối hận cả đời.”  

Dứt lời, lão ta ra hiệu cho Cung Hoan thả Vương Tông Nhân.  

“Thả phụ nữ trước.” Vương Tông Nhân tức giận, anh không đi, muốn để đại ma đầu thả Liễu Linh Linh, còn anh thì ở lại.  

“Bớt nói nhảm.” Cung Hoan trực tiếp đá bay Vương Tông Nhân.  

Cơ thể Lục Tuyết Hi khẽ động, cô đỡ lấy Vương Tông Nhân, tiện tay giải trừ phong ấn trên người anh.  

“Giao La Phù Động Thiên ra, đừng thử thách sự nhẫn nại của bản tôn.” Lúc này, ma đầu Đại Tôn âm trầm nói.  

Dương Bách Xuyên biết mình không thể kéo dài thời gian được nữa, anh đau xót đưa tay ra, ánh sáng lóe lên, một dãy núi lớn chừng bàn tay xuất hiện, đây là khuôn mẫu của La Phù Động Thiên.  

Có điều không phải là La Phù Động Thiên chân chính, hàng thật trước khi đi Dương Bách Xuyên đã đóng chặt cửa, nó vẫn luôn đặt trên đỉnh núi phía sau thôn Vân, cái trước mặt chỉ là một mô hình được Lục Tuyết Hi tăng thêm cấm chế, đối phương sẽ không nhận biết được đây là thật hay giả, nhìn qua thì đây quả thật là La Phù Động Thiên.  

Sau khi bàn bạc, Dương Bách Xuyên và Lục Tuyết Hi đã đưa ra biện pháp đối phó này, dù sao thì bọn họ sẽ không giao ra La Phù Động Thiên thật.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 416

Sau khi ma đầu Đại Tôn nhìn thấy Dương Bách Xuyên lấy La Phù Động Thiên ra, hai mắt lão ta đột nhiên sáng lên, vội vàng nói: “Cầm qua đây.”  

“Ông thả người trước.” Dương Bách Xuyên vẫn đang nỗ lực mặc cả.  

“Mày muốn chết.” Ma đầu Đại Tôn tức giận, giơ tay định đánh về phía Liễu Linh Linh.  

Dương Bách Xuyên giật mình: “Dừng tay ~”  

Ma đầu Đại Tôn dừng tay lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, nếu không phải tu vi của lão ta vẫn chưa lấy lại được thời kỳ đỉnh phong, cần dùng tới La Phù Động Thiên để khôi phục tu vi thì lúc này lão ta đã một chưởng đập chết Dương Bách Xuyên rồi.  

“Tôi mang La Phù Động Thiên qua, ông có thể tùy chí khống chế tôi, nhưng điều kiện là phải thả cô ấy ra.” Dương Bách Xuyên chỉ tay về phía Liễu Linh Linh.  

“Thằng nhóc như cậu cũng có tình nghĩa đấy chứ ~” Ma đầu Đại Tôn hừ lạnh, ánh mắt nhìn Dương Bách Xuyên không rời, trong mắt của lão ta Dương Bách Xuyên không khác gì một phế vật không có tu vi, lão ta đường đường là thần hồn Đại Thừa Kỳ, đương nhiên có thể nhìn thấu, có điều lão ta cũng nghi ngờ, lẽ nào thằng ranh này lại trọng tình nghĩa như vậy sao? Bằng lòng mạo hiểm vì một người phụ nữ? Nói thế nào thì  ma đầu Đại Tôn cũng không tin.  

Nhưng lão ta cũng đang nghĩ, nếu như thật sự thu phục được Dương Bách Xuyên, sau đó hạ cấm chú cho cậu ta, vậy thì cả thế lực Vân Môn sẽ vì lão ta mà dốc sức, sau đó tìm kiếm báu vật trên Trái Đất, thần mộ bí mật trong truyền thuyết, ma đầu Đại Tôn biết được chuyện này sau khi lão ta trốn thoát được từ trong tay Vân Thiên Tà, đây cũng là nguyên nhân chính mà lão chạy thẳng tới Trái Đất, lập nên Thánh Tôn Môn, thu nạp một số thế lực cổ xưa để tìm kiếm thần mộ viên.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 57: Vùng đất bị thất lạc 15

Lúc này, bỗng nhiên Liễu Linh Linh nói: “Đừng quan tâm tới em, ai cần anh cứu, anh mau đi đi.”  

Liễu Linh Linh đột nhiên hét vào mặt Dương Bách Xuyên.  

Mà chị em họ Lục và Ruth cũng thở ra một hơi, ba người họ nghe được Dương Bách Xuyên muốn lấy mình đổi lấy Liễu Linh Linh, trái tim như bị treo lên, trong lòng họ, Dương Bách Xuyên vô cùng tôn quý, sao có thể dùng tính mạng của anh để đổi Liễu Linh Linh được?  

Hơn nữa, tu vi của Dương Bách Xuyên vẫn chưa khôi phục, ngoại trừ có cơ thể khỏe mạnh hơn thì anh không có điểm gì khác với người bình thường cả.  

Nếu Dương Bách Xuyên rơi vào tay ma đầu Đại Tôn thì phải làm sao bây giờ?  

Nhất là khi Lục Tuyết Hi nghe Dương Bách Xuyên nói muốn dùng anh để đổi Liễu Linh Linh, trong lòng cô thầm mắng ngu xuẩn một trăm lần.  

Đây đâu phải là kết quả mà bọn họ đã thương lượng?  

Dương Bách Xuyên thấy Liễu Linh Linh mắng mình, vậy mà anh lại cười, nhiều năm như vậy, sao anh lại không hiểu rõ Liễu Linh Linh đây?  

Ma đầu Đại Tôn là loại người như thế nào, sau khi quan sát biểu cảm của bọn họ, lão cười gian trá rồi nói: “Được, cậu qua đây, tôi sẽ thả người phụ nữ này.”  

Ma đầu Đại Tôn nhìn ra, Dương Bách Xuyên quả thật là có tình có nghĩa, mà người phụ nữ đang bị giam cầm Liễu Linh Linh, hiện tại cũng vì suy nghĩ cho Dương Bách Xuyên nên mới mắng cậu ta, xem ra, thất đúng là có thể khiến Dương Bách Xuyên qua đây, khống chế cậu ta triệt để.  

“Được, hy vọng ông nói được làm được.” Dương Bách Xuyên ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại không hề tin tưởng, lão già này sẽ thả Liễu Linh Linh, bằng không thì ông ta đâu có cái danh ma đầu.  

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Sở dĩ anh làm như vậy là vì tiếp cận Liễu Linh Linh ở phạm vi gần, sau đó anh sẽ liên lạc với chị Mai ở bên trong không gian Càn Khôn, để chị ấy ra tay cứu người, còn về bản thân anh, chỉ cần anh không giao ra La Phù Động Thiên, ma đầu Đại Tôn không có được hàng thật, anh tin là lão ta sẽ không giế t chết anh, đợi Liễu Linh Linh được giải cứu, tất cả mọi người sẽ cùng hợp lực để tấn công ma đầu Đại Tôn, cho dù ông ta là thần hồn Đại Thừa Kỳ, hiện tại chiếm thân thể của người khác, lực lực cũng sẽ suy giảm.  

Dương Bách Xuyên không tin, hai cao thủ Nguyên Anh như chị em nhà họ Lục cộng thêm Vượng Tử lại không làm gì được ma đầu Đại Tôn – một Nguyên Anh sơ kỳ?  

Dương Bách Xuyên tự động bỏ qua đệ tử Cung Hoan của ma đầu Đại Tôn và gấu yêu trắng hay nói đúng hơn là ma nữ Hồng Phất, dù sao thì vẫn còn quỷ hút máu Ruth và Ngô Mặc Thu đang ẩn thân, cộng thêm chị Mai có thiên phú thần thông, bọn họ có thể giải quyết được.  

Nghĩ thầm như vậy, anh đưa mắt ra hiệu cho chị em họ Lục, sau khi nắm chắc, Dương Bách Xuyên bước từng bước về phía ma đầu Đại Tôn.  

Liễu Linh Linh thấy gương mặt của Dương Bách Xuyên mang theo ý cười bước về phía này, khuôn mặt cô thay đổi khó lường, trong lòng lo lắng, đôi mắt đỏ hoe nói: “Khốn kiếp, anh đi đi, ai bảo anh cứu em? Em có chết cũng không cần anh quan tâm, anh mau đi đi ~” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.