Khuôn mặt con khỉ hay giờ còn gọi là Hầu Đậu Đậu mơ màng.
Dương Bách Xuyên đau đầu, ngẫm lại cũng đúng, nó làm sao biết cái gì là WC chứ.
Trong lòng anh nghĩ, vẫn nên để sau này dạy dỗ từ từ đi.
Lúc này sắc trời cũng đã sáng, thấm thoát một đêm trôi qua, hôm nay anh cũng chuẩn bị khởi hành trở về Cố Đô.
Rời khỏi nhà bà nội và em gái sớm hơn một ngày thì bớt đi một phần nguy hiểm cho bọn họ, mục tiêu của tất cả các võ giả cổ đều nhắm vào anh, chỉ cần thu hút tầm mắt của bọn họ đến Cố Đô là được rồi.
Quê nhà có Trần Bảy Roi ở đây, vấn đề không lớn lắm, dù sao theo lời Trần Bảy Roi nói, võ giả cổ trong giới võ cổ vẫn có đạo nghĩa giang hồ, như La Phù Nữ và Tu La,… những võ giả cổ không có nguyên tắc chỉ chiếm số ít. Hơn nữa, toàn bộ giới võ cổ cũng không có bao nhiêu cường giả Ám Kình tồn tại.
Mặt khác, Dương Bách Xuyên cũng muốn biết Lưu Tích Kỳ đã phát triển công ty như thế nào rồi, chính anh cũng chỉ xin nghỉ ba ngày ở chỗ Triệu Nam, bây giờ tính toán cũng đã qua chín ngày rồi… chắc sẽ có rất nhiều người lo lắng.
Cho nên hôm nay anh nhất định phải đi.
Để tránh phiền phức phải giải thích nhiều, anh đã thả Hầu Đậu Đậu trở về không gian bình Càn Khôn, dù sao ở trong bình Càn Khôn cũng khoảng ba mươi mét vuông, Dương Bách Xuyên hơi động suy nghĩ là có thể cho Hầu Đậu Đậu một căn phòng tối nhỏ, nó cũng không thể phá hoại được những đồ đạc cất giữ ở bên trong.
Sau khi đi ra ngoài chào tạm biệt bà nội và em gái, tiếp đó anh tìm Trần Bảy Roi dặn dò vài câu, còn giao đan Tôi Thể và rượu khỉ cho hắn, điều này làm cho Trần Bảy Roi cảm động đến nước mắt lưng tròng…
Lái xe đến đầu thôn, Dương Bách Xuyên xuống xe định đi chào tạm biệt Viên Kim Phượng, dù sao cũng phải đi rồi, ba ngày không gặp cô, anh cũng rất nhớ cô.
Ai ngờ đi vào nhà Viên Kim Phượng lại phát hiện cửa lớn đã khóa chặt, trong nhà không có ai, anh nghĩ chắc là đi ra ngoài rồi.
Anh lấy điện thoại ra định gọi điện thoại cho cô, lại phát hiện điện thoại hết pin.
Anh cười khổ, chỉ đành bỏ qua thôi, đi lên núi mấy ngày, sau khi trở về lại vội vàng luyện đan nên không có xem qua điện thoại di động có còn pin hay không.
Sau khi lên xe, anh sạc điện thoại di động và trực tiếp khởi động xe rời đi.
Còn về em gái Dương San San của anh, chờ sau khi cô bé khai giảng đại học, anh lại quay về đón cô bé cũng được, dù sao cũng còn hơn hai mươi ngày nữa mới khai giảng.
Sau khi đến huyện thành, điện thoại di động cũng sạc đầy, vừa bật máy lại phát hiện mấy chục tin nhắn, khiến Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi liên tục.
Đầu tiên nhìn thấy là tin nhắn của bạn học cũ Cung Lăng Phong, vốn còn định sau khi đến huyện thành sẽ đến chào hỏi anh ta, hỏi xem thử Lưu Tích Kỳ có liên hệ để xử lý đống dược liệu tồn đọng của anh ta không?
Vừa mở tin nhắn mới biết được, từ năm ngày trước, Cung Lăng Phong không liên lạc được với anh nên đã trực tiếp liên lạc với Lưu Tích Kỳ, sau đó nói đã trực tiếp đến Cố Đô tìm Lưu Tích Kỳ nói chuyện dược liệu.
Tin nhắn thứ hai chính là Lưu Tích Kỳ gửi tới, nội dung đang nguyền rủa anh.
Nhóc Xuyên, mẹ nhà cậu chứ, ngày cắt băng để đưa sản phẩm ra thị trường thì lại không thấy chủ tịch như cậu lộ diện. Mẹ nó, tôi thật sự xấu hổ đấy, điện thoại gọi không được, gọi về nhà thì ba tôi nói cậu lên núi, cậu nói xem, cậu không có việc gì thì lên núi làm chi? Móc trứng chim ra sao…