“Được, tôi lập tức tới ngay.” Dương Bách Xuyên cũng không hỏi nhiều, anh đưa cả Hầu Đậu Đậu đến công ty, để ở nhà anh chỉ sợ nó đi tiểu lung tung.
Cũng may hiện tại Hầu Đậu Đậu đã dùng qua đan Linh Thú, hơn nữa sau khi lập khế ước linh thú với Dương Bách Xuyên, nó đã có thể nghe hiểu lời của anh, cũng không sợ nó chạy lung tung.
Nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên đến công ty Vân Kỳ, Hầu Đậu Đậu đi theo phía sau anh, một người một khỉ đi vào thang máy, làm cho mọi người ra vào tòa nhà đều tò mò nhìn qua.
Hầu Đậu Đậu có bộ lông màu vàng, dáng vẻ rất đáng yêu, càng thêm ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Dương Bách Xuyên, sau khi đi vào thang máy gặp phải ba cô gái, chọc cho ba người nhịn không được chơi đùa với nó.
Một người trong đó lấy ra một cái sôcôla cho Hầu Đậu Đậu, không có sự cho phép của Dương Bách Xuyên, Hầu Đậu Đậu nhìn rất muốn ăn lại nhìn về phía Dương Bách Xuyên, mà Dương Bách Xuyên mỉm cười nói một tiếng cảm ơn với cô gái đó, để cho Hầu Đậu Đậu nhận lấy sôcôla.
Có sự đồng ý của Dương Bách Xuyên, Hầu Đậu Đậu mới có gan nhận, lộn nhào sôi nổi làm cho ba cô gái cười khanh khách.
Ba người là người của một công ty nào đó trên tầng bảy, sau khi cửa thang máy mở ra ở tầng bảy, lúc này có một cô gái trong số đó đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
“A~”
Dương Bách Xuyên vừa quay đầu lại, ngay lập tức cảm thấy vô cùng mất mặt, giờ phút này anh hận không thể thiến luôn con Hầu Đậu Đậu này.
Trong cuốn Liêu Thị Dịch Lâm của Tiêu Diên Thọ thời Tây Hán viết loài khỉ háo sắc, có cầu “khỉ núi Nam bắt trộm nàng thiếp xinh đẹp của ta”.
Quyển ba Phần dị thú nằm trong cuốn Bác Vật Chí của Trương Hoa thời Tây Tấn cũng nói ở đất Thục có một loài khỉ “chuyên rình rập phụ nữ xinh đẹp rồi bắt mất… bắt về làm vợ, suốt đời không thể trở về”. Các tiểu thuyết đời sau như Truyện khỉ trắng tu bổ sông, Ký sự quan tuần tra Trần mất vợ ở Mai Lĩnh cũng kế thừa và phát triển nội dung.
Trong sách cổ có rất nhiều ví dụ về khỉ háo sắc, Dương Bách Xuyên là sinh viên Khoa Lịch sử, đương nhiên là anh đã đọc những nội dung ấy. Nhưng lúc đó anh chỉ lắc đầu cười, hoàn toàn không tin, khỉ thì có gì háo sắc chứ?
Nhưng bây giờ anh tin rồi.
Anh vừa quay đầu thì thấy Hầu Đậu Đậu nghịch ngợm đang vén váy một nữ sinh, tay kia còn sờ đùi người ta, thảo nào cô ta lại hét lên.
Dương Bách Xuyên lập tức vỗ đầu Hầu Đậu Đậu. Mất mặt quá chừng, sao anh lại nuôi một con khỉ háo sắc chứ?
Anh vội vàng xinh lỗi nữ sinh kia: “Xin lỗi, xin lỗi cô.”
Một nữ sinh trong số đó trợn mắt trừng Dương Bách Xuyên: “Trông chừng khỉ của anh đi, sao lại háo sắc thế? Xem ra anh là chủ nhân cũng chẳng phải thứ tốt gì. Hừ, chúng ta đi thôi.”
Nói xong cô ta liền kéo nữ sinh bị Hầu Đậu Đậu sờ mó lên, sau đó ba người ra khỏi thang máy.
Dương Bách Xuyên: “Tôi…”
Anh rất rầu rĩ.
“Đâu phải tôi háo sắc!” Anh lẩm bẩm một câu rồi bấm lên tầng chín, tiếp đó quay sang mắng Hầu Đậu Đậu: “Hầu Đậu Đậu, mẹ nó mày đừng háo sắc như thế có được không? Mày làm tao mất hết mặt mũi rồi. Mất mặt quá chừng! Lần sau mày mà còn vén váy người ta thì tao đánh chết mày.”
Dương Bách Xuyên nổi giận làm Hầu Đậu Đậu sợ đến nỗi co ro trong góc thang máy, trưng ra vẻ mặt vô tội.