Dứt lời, cô ta đi tới gần Dương Bách Xuyên đưa tay định dìu anh.
Trong mũi Dương Bách Xuyên tràn ngập mùi thơm trên cơ thể Ninh Kha, lại thêm bị cô ta chạm vào người.
Lúc này toàn thân anh bắt đầu run rẩy, chịu đựng một hơi: “Bà nội, cô là bà nội tôi, cô đi mau lên đi, đừng đụng vào tôi, nếu không tôi ăn sạch cô đấy.”
“Tôi nói này, Dương Bách Xuyên, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Bệnh gì thế?” Vẻ mặt Ninh Kha đầy vô tội, ánh mắt vô cùng lo lắng.
Cuối cùng Dương Bách Xuyên không nhịn được hét lớn: “Tôi mẹ nó thì có bệnh gì, không phải bệnh, chỉ là ăn thuốc C nổi phản ứng. Cô đi mau lên đi, bằng không đợi lát nữa tôi không thể cam đoan không làm ít chuyện không phù hợp cho trẻ con với cô đâu!”
Dương Bách Xuyên cũng nổi giận rồi, cố ý nói rất nghiêm trọng, thật ra anh không có ý hù dọa cô ta bởi vì dược hiệu của đan Tinh Long vượt khỏi suy nghĩ anh, dùng chân khí cũng không thể áp chế được.
Hiện tại anh chỉ hy vọng Ninh Kha mau chóng rời đi, anh chậm rãi vận chuyển công pháp hóa giải, thế nhưng bên cạnh lại có một người đẹp mặc đồng phục đang ngồi, như vậy thì sao anh có thể yên tâm nhập định được?
Mặt khác, anh cũng không phải là Thánh Nhân, hiện tại có cách giải quyết tốt nhất, thế nhưng… Anh đã có bạn gái, hơn nữa Triệu Nam từng nói nếu phát hiện anh có người khác sẽ không có quả ngọt để ăn.
Dương Bách Xuyên suy đi nghĩ lại, không muốn trêu chọc một người phụ nữ khác.
Vì vậy đối mặt Ninh Kha, Dương Bách Xuyên chỉ có thể trái lương tâm làm Liễu Hạ Huệ.
Lùi một vạn bước nói, cho dù anh muốn cùng Ninh Kha trải qua một đêm tốt đẹp cũng không muốn xảy ra dưới loại tình huống này.
Cô nàng này chính là cảnh sát đấy, lỡ như không nhịn được kéo cô ta lên giường, sau đó… Chắc chắn cô ta sẽ cầm súng rượt theo anh.
Vì vậy Dương Bách Xuyên không dám, cũng không muốn làm chuyện gì với Ninh Kha.
Vốn dĩ anh cho rằng sau khi hù dọa một phen, cô ta sẽ biết khó mà lui. Ai ngờ vừa dứt lời, bà cô này nhìn chằm chằm anh mấy giây rồi bật cười nói: “Anh lừa quỷ à? Đừng cho là tôi không biết thuốc C là dành cho phụ nữ, một thằng đàn ông như anh uống loại thuốc này làm gì? Được rồi, anh từng cứu tôi một mạng, hôm nay gặp phải bà đây coi như anh may mắn, dậy dậy, tôi đỡ anh đi bệnh viện.”
Dương Bách Xuyên thở dài, cô nương này hoàn toàn không tin!
Chẳng lẽ muốn anh làm thật?
Lúc này dược hiệu của đan Tinh Long trong cơ thể anh đã lên tới đỉnh điểm, lúc nào cũng có thể xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma,không có lửa thì sao có khói, thân là Tu Chân giả cực kỳ nhạy cảm với những thứ này, nháy mắt có thể nhận ra.
Hết lần này tới lần khác, Ninh Kha lại đặt tay lên người anh muốn dìu đứng dậy, sức lực của Dương Bách Xuyên đã bị dược hiệu trong cơ thể giày vò đến kiệt sức, Ninh Kha muốn giúp còn chưa đỡ anh dậy được đã ngã xuống người Dương Bách Xuyên.
“Ui cha!” Cô ta rên khẽ, âm thanh này chẳng khác gì ma âm với Dương Bách Xuyên.
Lần này, trong đầu anh vang lên ầm ầm, trong thân thể như có một đầu mãnh thú đang xông ra khỏi lồng giam. Ánh mắt anh đỏ chót như sắp nhỏ máu, gầm lên một tiếng, lật mình đè Ninh Kha xuống sô pha.
Anh mặc kệ tất cả, lại giày vò tiếp, anh không bạo thể mà chết cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, trong đầu chỉ còn lại có một suy nghĩ nguyên thủy nhất…
“Xoẹt xoẹt…”
“A!!!Dương Bách Xuyên, anh muốn làm gì?”
“Đồ khốn khiếp… A a a… Anh mau buông tôi ra ~”
Ninh Kha sợ hãi, lúc này cô ta nhìn thấy đôi mắt Dương Bách Xuyên đỏ bừng không giống con người mà giống một đầu dã thú hơn.