Dương Bách Xuyên cũng không khách sáo, mở sổ ra viết công thức điều chế đan Trú Nhan đã pha loãng lên đó rồi đưa cho Liễu Sơn Hải.
Liễu Sơn Hải cười tươi rói, cất sổ cẩn thận, sau đó lấy ra một tấm thẻ đặt trước mặt Dương Bách Xuyên.
Thấy Dương Bách Xuyên định lên tiếng, ông ta giơ tay chặn lời: “Cháu trai nghe chú nói hết đã. Chú biết cháu tặng công thức điều chế, chuyện này không thể đo đếm bằng tiền bạc được. Vả lại chuyện này thật sự rất quan trọng với nhà họ Liễu. Nhà họ Liễu nhận ân tình lớn lao này, nhưng chú không có gì báo đáp cháu, cũng biết cháu không cần báo đáp gì cả.
Song chú Liễu muốn bày tỏ tấm lòng. Trong tấm thẻ này có một trăm triệu, nghe thì nhiều đấy, nhưng thật ra không nhằm nhò gì so với giá trị của công thức điều chế mà cháu tặng chú. Cháu nhận tấm thẻ này thì chú mới yên tâm, nếu không chú không dám nhận món quà lớn này của cháu đâu.”
Liễu Sơn Hải đã nói đến nước này, mà Dương Bách Xuyên cũng không phải kiểu người làm bộ làm tịch, anh bèn nhận một trăm triệu này.
Dù sao bây giờ anh cũng cần tiền để cải tạo thôn kiến trúc ở quê.
Sau đó, Dương Bách Xuyên ăn cơm ở nhà họ Liễu, trò chuyện với Liễu Sơn Hải rất lâu, đến chiều mới rời đi.
Anh gọi điện cho Trần Bảy Roi, dứt khoát gửi cho hắn chín mươi triệu và bảo hắn xây dựng cải tạo mọi thứ theo tiêu chuẩn cao. Anh giữ lại mười triệu cho bản thân cũng đủ dùng rồi.
Sau khi về nhà, Dương Bách Xuyên mới gọi điện cho từng người đã nhắn tin cho mình trong mấy ngày nay.
Đầu tiên anh gọi điện cho u Dương Ngọc Thanh. Cô ấy đã đến vùng khác tham gia hội thảo học thuật gì đó.
Lúc anh gọi cho Lâm Hoan, điện thoại vẫn tắt máy.
Anh gọi cho bạn học cũ Cung Lăng Phong. Trong điện thoại, anh ta cảm ơn rối rít, nói rằng toàn bộ dược liệu đã được Công ty Vân Kỳ thu mua, anh ta và Lưu Tích Kỳ đang bàn bạc việc thành lập một cứ điểm trồng dược liệu ở quê…
Anh còn định gọi điện cho Viên Kim Phượng, nhưng lại nghĩ chắc là cô còn đang đưa ba mẹ đi du lịch nên thôi.
Cuối cùng anh gọi điện cho Vương Mộ Sinh. Lần trước Lý Gia nói là sẽ bảo em chồng sẽ đến Công ty Vân Kỳ, anh định hỏi xem tình hình thế nào. Lưu Tích Kỳ chuẩn bị mở rộng công ty, cần một người có cơ to trấn ải ở công ty.
Cuộc gọi kết nối, giọng nói của Vương Mộ Sinh vang lên: “Bách Xuyên, lâu rồi cháu không gọi điện cho chú Vương đấy nhé!”
Giọng điệu của Vương Mộ Sinh có phần trách móc. Dương Bách Xuyên biết Vương Mộ Sinh thật sự coi mình là người nhà, bèn giải thích rằng mình về quê, cũng thông báo bà nội không muốn đến Cố Đô, bảo Vương Mộ Sinh đừng lo lắng, mọi chuyện vẫn tốt đẹp.
Nghe vậy Vương Mộ Sinh nói rằng ông ta sẽ tìm thời gian đến thăm bà nội.
Dương Bách Xuyên trò chuyện với Vương Mộ Sinh thêm vài câu, sau đó hỏi em gái của ông có đến công ty Công ty Vân Kỳ làm việc hay không.
Vương Mộ Sinh tỏ ý xin lỗi: “Là chú sơ suất. Một thời gian nữa em gái chú mới đến. Dạo này ông cụ trong nhà đang ốm, bọn chú đều đang ở nhà nên không đưa em gái đi được. Chú quên báo cho cháu.”
Đây là là chuyện thường tình, Dương Bách Xuyên bày tỏ thấu hiểu, nói là không vội.
Cuối cùng Vương Mộ Sinh lại mời Dương Bách Xuyên đến Yên Kinh chơi. Ông đã nhắc đến chuyện này nhiều lần khiến Dương Bách Xuyên rất áy náy, anh vội vàng đáp: “Vâng ạ, tuần sau cháu sẽ đi Yên Kinh thăm chú và cô Lý Gia.”
Hai người hẹn xong thì cúp máy. Dương Bách Xuyên báo lại cho Lưu Tích Kỳ. Sau đó, anh sửa đổi công thức luyện đan Tinh Long rồi viết ra, chuẩn bị đưa cho Lưu Tích Kỳ để làm sản phẩm thứ hai phục vụ cho việc mở rộng công ty.