Rõ ràng là đan Trú Nhan thật sự có hiệu quả. Giống như Dương Bách Xuyên đã nói, thí nghiệm vẫn chưa kết thúc, bởi vì lớp da cũ trên mặt cô Lý đã tróc ra.
Nói cách khác, công hiệu của đan Trú Nhan là thật.
“A!” Cô Lý đang rửa mặt thì thấy mình chà ra một lớp da cũ, lập tức giật mình hét toáng lên.
Dương Bách Xuyên mỉm cười nói: “Cô Lý đừng sợ, đây là đan Trú Nhan bóc lớp da bỏng trên mặt cô, hiện giờ trên mặt cô là da mới. Cô mau rửa đi cho chúng tôi xem hiệu quả, chắc là vết bỏng trên mặt cô đã lành rồi.”
Dương Bách Xuyên nói vậy thôi, chứ linh thức của anh đã phát hiện ra bí mật trên mặt cô Lý rồi, cho nên anh mới ung dung bình tĩnh như vậy.
Ba phút sau, cô Lý ngẩng đầu lên.
Ánh đèn rọi lên gương mặt cô ta.
“Đây là… thần tích!”
“Trời ơi, đây là ma thuật sao?”
“Không thấy vết bỏng nào luôn?”
“Thật khó tin…”
“…”
Cả hội trường lập tức xôn xao, không ai ngờ rằng sau khi cô Lý thử thuốc rửa mặt, da mặt bong ra hết, để lộ khuôn mặt rạng ngời xinh đẹp.
Cả hội đấu giá đều sôi trào.
Toàn thân Mộ Dung Khinh Phong run lên vì kích động.
Trong lòng Độc Cô Vô Tình lại nhen nhóm hi vọng một lần nữa.
Hai mắt Triệu Nam sáng lấp lánh, ánh mắt dán chặt vào Dương Bách Xuyên.
Ngải Diệp cũng kích động đến run rẩy cả người. Cuối cùng thì cô ta không cần lo lắng hãi hùng nữa. Tiếp theo cô ta sẽ triển khai kế hoạch lớn.
Dương Bách Xuyên cười ha hả đưa micro cho Ngải Diệp, để cho cô ta tiến hành bán đấu giá đan Trú Nhan.
Mộ Dung Khinh Phong dẫn theo cô Lý thử thuốc đi xuống sân khấu. Trên quãng đường họ đi, có rất nhiều người muốn xem cô Lý, thậm chí có người không dám tin còn vươn tay chạm vào mặt cô ta xem có phải bôi phấn không.
Kết quả rất rõ ràng và chân thực, hiệu quả vượt xa tưởng tượng.
Có màn quảng cáo sống động này, bầu không khí trong hội trường được đẩy lên cao trào lần nữa. Mọi người xốc lại tinh thần, hò hét thúc giục Ngải Diệp tiến hành bán đấu giá. Trước đó bọn họ nghe nói chỉ có mười viên đan Trú Nhan, bây giờ đã dùng một viên để thí nghiệm, như vậy là chỉ còn lại tổng cộng chín viên.
Chín viên đan Trú Nhan mà có tới ba trăm người cạnh tranh, rất nhiều người đã đỏ cả mắt.
Ngải Diệp thấy bầu không khí đã đủ độ liền mỉm cười cất lời: “Kính thưa quý vị, chín viên đan Trú Nhan chia thành chín lần đấu giá. Tôi xin nói trước là không có giá quy định, mọi người tự do đấu giá, ai ra giá cao thì đồ thuộc về người đó.